LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 5
MUỐN CÓ ĐẠO ĐỨC CẦN GẠT BỎ “NGÃ MẠN”
(28/2/2020)
Sư phụ nói cho quý vị biết, hãy học từ
Phật Di Lặc: “Đại đỗ năng dung, dung thế gian nan chi sự; Hàm nhan chi tiếu, tiếu
thế gian nan tiếu chi nhân.”
(Nghĩa: Bụng lớn có thể dung chứa, chứa được những điều thế gian khó dung chứa; Gương mặt luôn mỉm cười, cười được với những người mà đời khó cười được.)
Hãy nhìn Tế Công Hoạt Phật: “Người cười
ta, hắn cười ta, haha cười, thế giới này là như vậy đó, mọi thứ sẽ như “Quá
nhãn vân yên”, “Một đi không quay trở lại.”
Nhân sinh tại thế sẽ thường xuyên tiếp
xúc với những con người và sự việc phức tạp, vậy người học Phật thì phải làm
sao? Hãy nỗ lực tu hành. Đó là quý vị mượn những con người và sự việc phức tạp
trên thế gian để nỗ lực tu tâm, đây chính là cơ hội để quý vị rèn luyện bản
thân. Khi người khác mắng quý vị, quý vị không tức giận, khi người khác tức giận,
quý vị không tức giận, tức giận thành bệnh không ai thế (tức giận rồi sinh bệnh
tự chịu khổ không ai chịu bệnh thế mình), đó là rèn luyện chính mình. Vì vậy,
con người phải học cách chịu đựng những thử thách của nghịch cảnh, và loại thử
thách của nghịch cảnh này được gọi là “Nghịch Tăng Thượng Duyên”, tăng thêm
duyên cho sự tinh tấn của quý vị. Có một số người sau khi bị người khác chế giễu,
bị người khác vu khống và phỉ báng, thì phải làm tốt hơn cho họ thấy. Gọi là “Nghịch
Tăng Thượng Duyên”. Người khác nói gì về mình không quan trọng, “Tôi sẽ cố gắng
bình tĩnh lại tâm trí xao động của mình.” Hãy nhớ rằng, tịnh có thể khiến tâm “Rỗng
Lặng”: Khi một người lặng yên, Tâm sẽ trống rỗng. Khi vừa rót một ly nước, có
phải là có rất nhiều cặn bẩn mà mắt quý vị không thể nhìn thấy rõ được. Nhưng
khi đặt ly ở yên đó, sau vài phút, cặn bẩn trong nước sẽ từ từ chìm xuống đáy
ly. Vì vậy, sư phụ dạy quý vị, đôi khi sự khó khăn trắc trở chính là đạo sư của
quý vị, trải qua một số khó khăn, trái lại sẽ khiến cho quý vị mạnh mẽ hơn.
Có những đứa con ở bên cạnh cha mẹ cả
đời, không gặp phải khó khăn trắc trở nào, nên bất ngờ khi gặp biến cố lớn, nó ngơ
ngác, và gục ngã ngay. Thường xuyên bị một vài thăng trầm, một vài lần trở ngại
nhỏ là dẫ chúng ta hướng đến một tương lai tươi sáng. Cảm ngộ sự chân thực của
trần gian, mới có thể thăng hoa cảnh giới. Vì vậy, dù gặp phải bao nhiêu nghịch
cảnh ở chốn nhân gian cũng nên mở lòng; trong khó khăn, tâm hãy tịnh lại, để rồi
lúc đó quý vị mới thường giữ lòng biết ơn. Bởi vì khi một người gặp khó khăn, mới
nghĩ đến việc cầu xin sự gia hộ của Bồ Tát, để bản thân nhanh chóng thoát khỏi
khó khăn. Bồ Tát đã giúp chúng ta, chúng ta phải mang trong lòng sự biết ơn đó.
Sư phụ giảng Bạch Thoại Phật Pháp cho mọi người, vận dụng giáo lý Phật pháp để
xử lý một số vấn đề của con người và sự việc trong thời đại hiện nay.
Hôm nay sư phụ giảng Phật pháp cho quý
vị, và nói với quý vị, trong tâm mỗi người đều có tính Kiêu Ngạo. Phật pháp
chia tính kiêu ngạo của con người ra thành 7 loại, hãy xem mỗi người chúng ta
có bao nhiêu loại “Mạn”. “Cống Cao Ngã Mạn” mà chúng ta gọi là kiêu ngạo. “Mạn”
là kiêu ngạo, cống cao ngã mạn, kiêu ngạo sẽ làm cho quý vị gặp nhiều phiền
não. Những người kiêu ngạo luôn gặp phiền não, bởi vì “Mạn Tâm” sẽ khiến họ tự
cao tự đại; Nghĩ rằng mình tài ba lắm; Sau khi cảm thấy bản thân giỏi rồi, thì
coi thường người khác; Sau khi coi thường người khác, nếu gặp phải người có đạo
đức có chuẩn mực, thì không chịu khiêm nhường, không chịu cúi đầu. Tiếp đó “Mạn
Tâm” sẽ khiến quý vị cảm thấy rằng: Sự việc này bất kể tôi làm thế nào đều là
đúng! Rồi chấp trước mà tìm lý do để biện minh cho những nhận định sai lầm
trong tâm mình. Rõ ràng đó là điều sai, cứ khăng khăng nói nó là hoàn hảo; Rõ
ràng là không có lý do gì cho vấn đề này, phải tìm cho bằng được đủ kiểu lý do
khác nhau để biện minh cho mình. Đây chính là Mạn tâm, có đôi khi “Mạn Tâm” này
sẽ gây ra đủ loại ác nghiệp cho quý vị. Có vài loại hình thức biểu hiện khác
nhau của tâm kiêu ngạo. Qúy vị hãy xem, trong 7 loại quý vị có mấy loại.
Khi người khác thực sự thua kém quý vị
về năng lực, kiến thức… về mọi mặt, hoặc khi họ cũng xấp xỉ bằng quý vị, người
có “Mạn Tâm” lớn sẽ tỏ ra tự cao tự đại, tỏ ý xem thường người khác và coi rẻ họ.
“Giỏi quá rồi! Cậu có chút năng lực rồi.” “Xem ra cậu có kiến thức, được chứ?”
vẫn coi rẻ cậu ta như thường. Hai người ngang nhau! Cậu có năng lực của cậu,
tôi có năng lực của tôi, nhưng vẫn coi thường cậu ta. Đây là loại đầu tiên, đây
gọi là “Mạn”.
Thứ hai, gọi là “Quá Mạn”, kiêu ngạo
quá độ. “Quá Mạn” là khi người khác bất luận bằng quý vị hoặc vượt trội hơn quý
vị về phương diện nào, “Quá Mạn” là dậm chân tại chỗ và cảm thấy mình giỏi lắm.
Như: “Anh ta không thể nào hơn tôi được, với trình độ này của tôi, anh ta không
thể nào hơn được”. Chỉ nhìn vào khuyết điểm của người khác, không nhìn ra được
điểm mạnh của người khác. Như: “Người này ngu ngốc lắm, về phương diện này cậu
ta làm được, về phương diện khác cậu ta không thể làm được”. Vậy thì không thể
nhìn ra điểm mạnh của người khác, chỉ nhìn thấy điểm yếu của người khác.
Loại thứ ba, “Mạn Quá Mạn” – Có nghĩa
là khi người khác bất luận về phương diện nào đều vượt trội hơn quý vị, “Mạn Tâm”
và tâm kiêu ngạo của quý vị sẽ khiến quý vị bóp méo sự thật, và vẫn nghĩ rằng
mình sẽ giỏi hơn người khác. Ví dụ đơn giản, người này trả lời câu hỏi rất tốt,
quý vị sẽ nói: “Ồ, không biết hôm nay ăn gì, đầu óc xem ra cũng linh hoạt.” Quý
vị cũng có thể tìm ra lý do. Ở nhà, 2 vợ chồng, hôm nay vợ nấu một món rất ngon
cho anh chồng, người chồng này tự hào, “Mạn quá mạn” anh ta bóp méo sự thật và
nói: “Ôi, hôm nay nấu ăn không tồi. Mua ở nhà hàng nào vậy? “Hoặc là sẽ nói: “Hôm
nay coi như cô may mắn, ngày mai thử nấu lại món ngon như vậy cho tôi xem nào?”
Anh chồng rõ ràng biết mình kém vợ mình, cũng không thừa nhận, cũng không chịu công
nhận, anh ta vẫn không thừa nhận người khác vượt trội hơn mình, loại người này
được gọi là “Mạn quá mạn”. Hơn nữa anh ta không thể chịu đựng được sự tôn vinh
và ca ngợi mà người khác nhận được. Vì vậy, khi Sư Phụ dạy quý vị học Phật, trước
tiên, khi Sư Phụ biểu dương người khác, quý vị phải học cách ca ngợi họ. Hôm
nay Sư Phụ nói: “Dì này nấu ăn ngon quá!” Quý vị ở bên cạnh: “Phải đó! Dì ấy nấu
ăn ngon thật, con cũng ăn qua rồi, tuỳ hỷ tán thán.” “Ồ! Dì này niệm kinh thật
hay.” “Đúng đó, niệm kinh rất tốt.” Đấy được gọi là “tuỳ hỷ tán thán”. Nhìn xem
con người hiện nay, vừa nói ai tốt là trong số đó lập tức sẽ có 1 người nói
“vâng, đúng”, 2 người không bày tỏ thái độ, 3 người lạnh lùng nhìn họ. Đây gọi
là con người, con người hiện nay là như vậy. Rõ ràng biết giỏi hơn mình, cũng
không thừa nhận. Chẳng hạn như, một người phụ nữ làm một việc gì đó ở nhà, và
người chồng thường nói: “Phụ nữ nên làm như thế này, phụ nữ thậm chí đến điều
này cũng không biết à?” Vấn đề là anh ta có biết không? Anh ta cũng không biết,
đúng không?
Thứ tư, gọi “Ngã Mạn”, “Ngã Mạn” trong
từ “Cống Cao Ngã Mạn”. Chính thân thể này là ngũ uẩn giả hợp chi thân, vốn dĩ
không có “Ngã”, thì quý vị là ai? Nếu khi quý vị sinh ra và vĩnh viễn không được
đặt tên, thì quý vị sẽ là ai? Quý vị được gọi là hài nhi, lớn lên rồi gọi là học
sinh, lớn hơn nữa gọi là sinh viên, tốt nghiệp gọi là thanh niên, và kế đó gọi
là trung niên, chết rồi gọi là lão niên. Khi làm lễ truy điệu thì biến thành
(lâm) chung niên. Trong điếu văn có nghe qua chưa? “Hưởng dương 78 tuổi.” Vì vậy,
“chung niên” này không phải là “trung niên” này, Chung niên là cuối cùng cũng
đã kết thúc. Thế nên, nếu có “ngã”, ta sẽ phóng đại tự ngã, có “ngã” rồi, đề
cao cái tôi của mình, khắp nơi lấy “tôi” làm trung tâm. “Tất cả mọi người phải
tôn trọng tôi! Hãy nghe sự chỉ huy của tôi!” Vì vậy, có một số người vừa đến
Pháp hội, không cho họ dẫn đầu họ cảm thấy khó chịu lắm. Họ muốn nổi bật ở khắp
mọi nơi, thực sự không có việc gì làm thì cũng cố nói to hơn một chút để thu
hút sự chú ý của người khác vào họ – Đó là “Ngã mạn”! Để mọi người nhìn xem:
Đây là ai! Người này rất lợi hại! Người này rất có năng lực! Muốn nổi bật khắp
nơi, hy vọng cả thế giới xoay quanh cậu ta, cảm giác dường như thế giới rời khỏi
cậu ta thì địa cầu sẽ không xoay chuyển được. Khi có người thực tình nói với cậu
ấy rằng: “Trái đất rời xa cậu sẽ không xoay được nữa hay sao?” Cậu ấy còn trả lời:
“Chắc là xoay chậm hơn một chút”. Đây chính là con người.
Thứ năm, “Tăng Thượng Mạn” “Mạn” là sự
kiêu ngạo. Trước đây, người học Phật gọi là cống cao ngã mạn, nhưng nhiều người
không hiểu cống cao ngã mạn là gì. Bây giờ gọi là kiêu ngạo, ngày xưa gọi là “Mạn”,
vậy thì “Tăng thượng mạn” nghĩa là trong quá trình học Phật có được một chút cảm
ứng, có được một chút lợi ích, nhận được một số cảm ứng của nhân quả, lập tức cảm
thấy rằng đã đạt được một tầng quả vị nào đó. Nhiều người nghĩ rằng họ đã đạt
được quả vị: “Ồ, tôi có thể thấy cái này, tôi có thể thấy cái kia, tôi có thể
thấy Bồ Tát rồi…” Tưởng rằng bản thân đã đạt được quả vị nào đó. Vì vậy, đừng tự
minh đắc ý (dương dương tự đắc), đừng sống kiểu ngông cuồng tự cho mình là nhất
(bất khả nhất thế). Cũng có một số người tu luyện một cách mù quáng, tẩu hỏa nhập
ma, đều khiến họ có “Tăng thượng mạn”.
Thứ sáu, “Ti Mạn”. “Ti” là tự ti, Người
“Ti mạn” cam chịu sự yếu kém của mình. Nghĩ rằng: “Mình không làm được, tôi
không làm tốt được, việc gì đến tay tôi cũng hỏng bét. Vậy thì quý vị nói anh ấy
đã thế này rồi, sao anh ấy vẫn còn “Mạn”? Tại sao vẫn còn kiêu ngạo? “Tôi không
làm được, tôi không thể làm tốt việc này được, nếu cậu giao việc khác tôi sẽ
làm tốt nó ngay”, hiểu rõ chưa? Cậu ta không học hỏi từ người khác, tự bản thân
làm không tốt nhưng vẫn không chịu lắng nghe người khác. Bản thân đã không làm
tốt, thì sao không đi học hỏi người khác! Để tránh bộc lộ sự thiếu hiểu biết của
mình, cậu ta không khiêm tốn và bản thân rất tự ti: “Ai da, tôi làm không tốt,
tôi không thể làm điều này, tôi không thể làm điều kia.” Người ta nói: “Cậu học
đi, học họ đó! Tôi không học.” Không học, không tôn trọng ưu điểm của người
khác, không biết khiêm tốn, đây có phải là một loại kiêu ngạo không? Nếu hôm
nay quý vị mở một công xưởng, công việc kinh doanh không tốt, quý vị có cần học
hỏi kỹ năng từ những người đang kinh doanh tốt không? Tự mình làm không tốt còn
không thừa nhận, còn không học người khác, vậy thì quý vị sẽ dần trở nên “Ti mạn”.
Còn một loại nữa gọi là “Tà Mạn”, “Tà”
là tà khí. Bản thân không thực sự có được học vấn hay phẩm hạnh gì cả, nhưng vì
để đạt được danh lợi trong thế gian, để đạt được một số mục tiêu của riêng
mình, thông qua nhiều thủ đoạn giả dối để đạt được danh dự và địa vị, sau đó bắt
đầu tự hào và cảm thấy rằng ta rất tài ba. Điều này được gọi là “Tà mạn”.
Đạo đức của một người nằm ở chỗ: biết
nhìn ưu điểm của người khác, phải khéo léo để nhìn ra khuyết điểm của chính
mình, hiểu được ưu điểm của người khác, cần phải biết được sự thiếu sót của bản
thân, nỗ lực, khiêm tốn thì quý vị mới có thể tiến bộ được. Vì vậy, đừng nên “Văn
nhân tương khinh” (đừng khinh thường giữa người có học vấn và người có học vấn
với nhau), đừng nên người coi thường mình, mình coi thường người, hãy học ưu điểm
của người khác, cải chính khuyết điểm của bản thân, và đừng cảm thấy rằng mình
có tư cách để cống cao ngã mạn. Từ từ học cách thay đổi, từ từ học cách tôn trọng,
khen ngợi, đối với người khác hễ có dịp thì phải: “Cậu thực sự làm rất tốt, công
đức của cậu là vô lượng!” Khen ngợi người khác. Ngay khi quý vị khen người
khác, tâm ngã mạn sẽ không còn nữa. Quý vị không kiêu ngạo, mọi người đều thích
quý vị. Có ai thích những người kiêu ngạo đâu? Một khi quý vị kiêu ngạo, người
khác nhìn thấy quý vị thì sẽ tránh xa ra.
Quý vị khoe khoang bản thân trước mặt
người khác, gia đình tốt thế nào, giàu có ra sao, để người khác nghĩ quý vị rất
giàu có và làm cho người bên cạnh phải hổ thẹn, như vậy tự bản thân quý vị chưa
đủ lòng từ bi. Người có tâm từ bi không nên làm người khác khó xử, người có tâm
từ bi không nên làm người khác hổ thẹn, người có tâm từ bi nên hiểu cảm xúc của
người khác. Quý vị không hiểu được cảm xúc của người khác, thì không có được
lòng từ bi. Quý vị khiến người khác khó chịu, giống như một cô gái rất giỏi về
mọi mặt nhưng cũng phải quan tâm đến cảm xúc của người khác, khi người khác thấy
cô ấy hơn họ về mọi mặt thì họ sẽ đỏ mặt và xấu hổ. Con trai cũng vậy, quý vị
là một ông chủ lớn, có cần thiết phải tỏ ra mình là ông chủ lớn trước mặt người
khác không? Phải khiêm tốn. Người làm công nuôi sống mình, nếu như quý vị nghĩ
được như vậy thì quý vị đã biết khiêm nhường rồi!
Tâm ngã mạn phải thực sự loại bỏ,
không thể để nó được nuôi dưỡng, ngày ngày nghĩ rằng mình rất tài ba. Tâm mạn sẽ
phá hủy sự tương xử hài hòa giữa người với người. Một người kiêu căng, người có
tâm ngã mạn, họ có lòng tự tôn rất cao, bởi vì họ có một số thành tựu, vì vậy họ
có lòng tự tôn mạnh mẽ, cảm thấy người khác phải tôn trọng mình, và không thể
chịu đựng được sự khinh thường của người khác đối với mình. Vậy, nếu mọi người
không quen biết họ thì sao? Cho nên, nhiều người nổi tiếng luôn nghĩ rằng mọi
người đều biết mình. Khi sư phụ đi ra ngoài, thầy cảm thấy người khác không biết
thầy là chuyện bình thường, và họ biết thầy là chuyện tình cờ. Thầy có suy nghĩ
như vậy, thầy mới có thể độ chúng tốt hơn. Vì vậy, đừng quá coi trọng bản thân,
bởi vì như vậy quý vị sẽ làm mất đi tâm bình đẳng. Phải tôn trọng người khác và
đừng tuỳ ý làm tổn thương người khác. Người học Phật, mối quan hệ giữa người với
người là sự tương hỗ. Quý vị tôn trọng người khác năm điểm, người khác tôn trọng
quý vị tám điểm, quý vị tôn trọng người khác tám điểm, người khác tôn trọng quý
vị mười điểm. Vì vậy, nếu quý vị muốn người khác tôn trọng mình, học cách dùng
thái độ tôn trọng trước để đi đối đãi với người khác. Đôi khi một sự vô tình
khinh thường, coi thường người khác, họ cũng sẽ nhanh chóng phản hồi lại quý vị.
Ngoài ra, những người có lòng tự tôn
cao, nội tâm thường rất mỏng manh, bởi trong mắt người đó, chỉ cần ai vượt qua
mình thì người đó sẽ suy sụp, ngày nào cũng muốn người khác nói ngôn từ khen ngợi
họ, một khi bị đả kích thì tinh thần họ sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Đó là lý do tại sao Sư phụ bảo quý vị
không được kiêu ngạo hãy học Phật pháp cho tốt. Con người có gì là ghê gớm, tài
giỏi lắm đâu? Dù thế nào đi nữa, phải biết tôn trọng người khác, đó là phẩm chất
đạo đức cơ bản nhất của người học Phật.