LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 7
THIỆN ÁC ĐỀU LÀ NHÂN QUẢ
(04/03/2020)
Trước hết phải gột rửa 3 độc Tham, Sân, Si. Gột rửa là chuyển tất cả
những điều tham, hận, trong quá khứ kể cả những điều ngu si đã từng làm qua, tất
cả phải chuyển hóa từ ô uế thành thanh tịnh, tức là chuyển những điều ô nhiễm
trong quá khứ trở nên trong sạch, đây gọi là gột rửa, thân tâm sẽ trong sạch và
quang minh. Tại sao thân tâm con người không quang minh, không trong sạch? Là
vì suốt ngày không vui vẻ, khó chịu, nội tâm dần dần trở nên ô uế, không trong
sạch. Nếu trong tâm không trong sạch thì dần dần sẽ bị tham, sân, si làm ô nhiễm,
Phật Tánh tự thân của quý vị sẽ không thể hiển lộ. Phật Tánh tự thân chính là từ bi với người khác, tử tế với người khác
và đừng tham lam.
Một người làm thế nào có thể gột rửa
tham sân si của mình đây? Cách tốt nhất đó là
niệm Lễ Phật Đại Sám Hối Văn, nhất định phải niệm nhiều. Bởi vì nếu một người
không biết sám hối, không biết thừa nhận những khuyết điểm của mình, người đó sẽ
dễ dàng sa vào cảnh khốn cùng, nếu sa vào khốn cảnh thì thân, khẩu, ý sẽ không
thể tương ứng. Một người không thích thừa nhận khuyết điểm của mình thường sẽ
không vui, thường nghĩ không thông và thường khó chịu. Làm sao mình có thể để
thân, khẩu và kể cả ý niệm có thể hoà hợp cùng nhau, khiến tâm của mình hiểu
thông, lời lẽ nói ra như Phật, ý niệm nghĩ ra giống như Bồ Tát đây? Một người cần
phải có Thanh Tịnh Phật Tánh căn bản, đó là điều mà Đức Phật thường nói cảnh động
mà tâm không động. Dù có chuyện gì xảy
ra đi nữa, tâm đừng lay chuyển, cảnh chuyển tâm bất chuyển. Căn bản của
Thanh Tịnh Phật Tánh là Amala thức trong thức thứ 9, đây chính là “Lương tâm bổn
tánh”. Dù có phát sinh chuyện gì đi nữa, tâm quý vị vẫn như như bất động, biết
có chư Phật Bồ Tát ở trong tâm, quý vị sẽ không chuyển biến ý nghĩ thành những
ý nghĩ không tốt, lục đạo luân hồi sẽ không ở bên cạnh quý vị.
Tại sao nhiều người thường luân hồi
trong lục đạo? Thực ra khi một người quá đau khổ, khi nghĩ không thông, thì họ
đã ở trong luân hồi rồi. Trong 6 cõi có cõi trời đúng không? Vui vẻ rồi, khi
hoàn cảnh thay đổi, thời gian quý vị trên cõi trời ít đi, thời gian vui cũng ít
đi, ở cõi người bắt đầu chịu khổ, cõi ngạ quỷ bắt đầu hoài nghi, cõi súc sinh
thì bắt đầu làm tổn thương lẫn nhau, điều đó cũng bất lợi đối với bản thân, tiếp
đó làm ma. Không “Tiên nhân hậu kỷ” (người trước ta sau), chỉ làm tổn thương
người khác, không biết giúp đỡ người khác, thì quý vị đang ở trong vòng lục đạo
luân hồi. Người mà tâm trí luân hồi trong lục đạo thì oán khí của họ rất nặng,
niệm tham của họ sẽ rất sâu. Vấn đề trên nhân gian này là do “Túc nghiệp” của họ
vẫn chưa được tiêu trừ. “Túc nghiệp” có nghĩa là nghiệp chướng kiếp trước chưa
được tiêu trừ, kiếp này lại tiếp tục làm việc xấu, thì làm sao có thể tinh tấn?
Làm sao có thể nỗ lực được đây?
Một số người khi họ niệm Lễ Phật Đại
Sám Hối Văn thì nhớ lại rất nhiều điều trong quá khứ. Trên thực tế, sau khi niệm
Lễ Phật Đại Sám Hối Văn đúng ra là bản thân nên giải thoát khỏi khổ đau. Nhưng
nhiều người khi niệm Lễ Phật Đại Sám Hối Văn: “Ồ! Sự việc này đối với con…” Đây
gọi là sự sám. Mọi người phải phân biệt nó về mặt lý luận. “Hôm nay con niệm Lễ Phật Đại Sám Hối Văn,
nhiều chư vị Bồ Tát, Quán Thế Âm Bồ Tát, Phật tổ vĩ đại, tất cả chư vị Phật Bồ
Tát, đều đang theo dõi chúng con thay đổi chính mình. Hôm nay con đã sám hối rồi,
mong Bồ Tát có thể giúp con tiêu trừ việc này.” Lúc này trong lòng quý vị sẽ
tràn đầy pháp hỷ, chứ không phải niệm Lễ Phật Đại Sám Hối Văn khiến quý vị hồi ức
về quá khứ. Làm thế nào để một người thoát khỏi khổ đau đồng thời ngăn chặn
nghiệt tội của mình? Đó là cần phát tâm đại nguyện. Ví dụ như có một tai nạn ập
đến, thiên tai ập đến, tâm đại nguyện có thể tiêu trừ rất nhiều nghiệp chướng.
Dù có gặp phải chuyện gì đi nữa, niệm Lễ Phật Đại Sám Hối Văn thì nghiệt tội sẽ
được tiêu trừ nhanh nhất. Lễ Phật Đại Sám Hối Văn nên niệm nhiều, phù hộ bình
an, nhiều người không biết điều này.
Trong cuộc sống, làm người cũng vậy.
Phù hộ bình an là gì? Hiện nay, vào thời kỳ mạt pháp, phù hộ bình an đó là thường
xuyên thừa nhận lỗi lầm và khuyết điểm của mình, khi gặp phải chuyện gì, nên
nói: “Xin lỗi, tôi đã làm không tốt. Tôi xin lỗi”. Đây chính là Lễ Phật Đại Sám
Hối Văn ở nhân gian. Làm người phải nói lý. Người ta nói: “Cậu có nói lý lẽ
không?” Chữ “Lý” này tương tự với chữ “Lễ”. Quý vị thường xuyên nói lời “Xin lỗi”
với người khác, có phải quý vị được bình an và người khác sẽ không làm khó dễ
quý vị nữa không?
Nghiệt tội được tiêu trừ, một người phải
biết cách thiện thủ giới luật. Giới luật phải thiện thủ. “Thiện thủ” nghĩa là
gì? Hãy tuân thủ tốt giới luật. Để đạt được minh tâm kiến tánh. Ở nhân gian rất
nhiều người luôn cảm thấy rằng mình rất có đạo lý, nhưng không biết được lý lẽ
thực sự trên thế gian này, đó không phải là lý, đó là một loại duyên phận, có
đâu ra lý để mà nói! Là duyên phận. Nhiều người cũng thường nói: “Tôi quy y rồi”
Quý vị không thể coi quy y như một lời hứa hẹn, chấp thuận, như thể quy y là:
“Sau này tôi sẽ làm việc cho Bồ Tát” – không phải như vậy mà đó là khơi dậy bổn
tánh sự lương thiện và từ bi trong nội tâm của quý vị. Chúng ta quỳ lạy mỗi
ngày. Khi quỳ lạy tư tưởng có tập trung không? Tâm đã quy y chưa? Chúng ta độ
người, cứu người hay truyền bá Phật pháp mỗi ngày. Đây có phải là đã quy y Pháp
không? Giúp đỡ người khác là quý vị đang hành Pháp – hành Phật Pháp, để người
khác nhìn quý vị giống như một vị Phật, như vậy có phải là quý vị đang thực
hành Pháp không? “Tăng”, trên thực tế, khi nhìn thấy pháp sư, lấy pháp sư làm
gương mẫu; nếu không có pháp sư, thì lấy vị Phật trong tâm mình làm gương mẫu.
Phải luôn nghĩ, chúng ta chính là một vị pháp sư chưa xuất gia. Muốn học Phật
điều đầu tiên là phải học tánh “Không” (rỗng lặng). Trong đầu có quá nhiều nhiễm
niệm, thì không thể học Phật tốt được. Tánh
Không là tìm thấy bản tánh của mình. Tánh Không cũng giống như căn phòng
này: trống không thì người khác mới có thể vào bên trong ngồi được. Nếu như căn
phòng này ngồi chật kín, thì người khác không thể vào được.
“Không” là gì? Khi chúng ta học Phật,
phải tìm thấy bản tánh trong nội tâm, nhất định phải có Tánh Không. Bởi vì
trong lòng quý vị đã có “Có” rồi, cái gì cũng giấu ở trong lòng, tất cả Tham, Sân,
Si, Mạn, Nghi, đều ở trong lòng của mình. Chúng ta phải đào bỏ tất cả những Tham,
Sân, Si, Mạn, Nghi, và tu cho đến khi rỗng không. Nó giống như một người đang rất
phiền não, tu đến sau cùng sẽ không phiền não nữa, đó là đã đạt “Không” rồi. Lẽ
ra tranh cãi với người khác, nhưng nghĩ thông rồi thì rỗng không.
Trước đây chúng ta từ không biết Phật
pháp, đến nay có thể vận dụng Phật pháp, phải hiểu được ý nghĩa của đạo Phật.
Bây giờ chúng ta đã khác với người thường, bây giờ chúng ta không nghĩ thiện,
không nghĩ ác, ngay cả khi làm việc thiện
cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, làm theo đúng lý đúng pháp đó là một loại hành
thiện tự nhiên. Khi hành thiện với tâm rỗng không (vô trụ) nơi bổn tánh,
thì đó chính là thiện hạnh. Nếu hôm nay quý vị nghĩ: “Tôi phải hành thiện”, thì
đây không phải là thuần thiện. Có một sự khác biệt giữa thực sự hành thiện và
chấp trước. Nếu ngày nay quý vị ép buộc mình phải nghĩ về thiện và không nghĩ
ác, thì có thể là chấp trước. Nếu hôm nay cho dù là thiện hay ác quý vị đều
không nghĩ gì, vì quý vị là một người tốt, những gì quý vị làm nhất định đều là
điều tốt, quý vị sẽ không nghĩ về “Hôm nay mình có làm điều gì xấu không?” Vì
quý vị đã là một người tốt rồi.
Thiện và ác là tương đối. Có những
chuyện nhìn bề ngoài quý vị nghĩ là việc thiện nhưng cuối cùng nó lại là một việc
ác, có đôi khi quý vị nghĩ đó là việc xấu nhưng quý vị lại đi giúp đỡ người
khác. Lấy một ví dụ đơn giản, một đồng tu đang làm điều xấu, và quý vị nghĩ rằng:
“Tôi không nên nói với người khác”, là quý vị đã làm hại họ. Có một số điều phải
nói với sư phụ, sư phụ giáo dục đồng tu đó, giúp đỡ và kéo đồng tu đó trở về. Nếu
không nói, đồng tu làm chuyện xấu, cuối cùng triệt đi Huệ mạng của đồng tu. Nhiều
người nghĩ rằng: “Mình không nói là đúng, thì mình sẽ giúp họ giữ bí mật” nhưng
thật ra quý vị đã hại đồng tu đó rồi.
Việc phá bỏ “Không” và “Có” trong nhân
gian là điều rất quan trọng. Rốt cuộc thì trong tâm chúng ta đang có gì? Nếu có
Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi thì thà đừng có gì, thà trống rỗng còn hơn. Nếu những
gì hôm nay trong lòng chúng ta có đều là Phật Tánh và những điều tốt đẹp, thì tất
nhiên “Có” là tốt rồi. Vấn đề là trong tâm hầu hết ai cũng có Tham, Sân, Si, Mạn,
Nghi, như vậy những thứ của Phật Tánh sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng những thứ
tham tâm, bẩn thỉu đó không dễ gột rửa. Lấy một ví dụ đơn giản, áo sơ mi trắng
của quý vị bị dính mực, quý vị muốn giặt sạch, nếu chiếc áo sơ mi đó vốn là áo
trắng, giặt rồi là sạch ngay, những điều thiện nó vẫn còn giữ lại; những điều
ác chỉ cần ở trên áo hoặc trong tâm quý vị, nó sẽ không dễ dàng giặt sạch, vì vậy
quý vị mới đau khổ.
“Không” và “Có”: “Có” quý vị rửa sạch
nó rồi thì sẽ trống rỗng. Vốn dĩ lòng người là bình đẳng, và mọi người đều bình
đẳng. Đừng nghĩ rằng người này tốt người kia xấu, trên thực tế tất cả mọi người
đều bình đẳng, quý vị có hai mắt, người ta cũng có hai mắt, đẹp hay xấu, cận thị
hay viễn thị, đây là một khái niệm khác, nhưng nói chung mọi người đều bình đẳng,
và đều có thể thành công nếu làm việc chăm chỉ.
Thiện ác vốn là một loại nhân quả, nói
đến nhân quả, nếu quý vị làm một việc thiện nhưng cuối cùng cái “Quả” nhận được
lại không tốt, trên thực tế không có nghĩa là phát tâm tốt thì có thể làm được
việc tốt. Một người bác sĩ chỉ phụ trách kê đơn thuốc, không quan tâm đến sự sống
chết của bệnh nhân khi uống vào, đây có phải là một vị bác sĩ tốt không? Chúng ta
nói: “Tôi muốn tốt cho cậu ấy, cuối cùng sao lại như vậy?” Tự mình phải hiểu
chính mình. Nhiều người suốt ngày nói “Tôi hiểu cậu ta, tôi hiểu cậu ta”. Kỳ thực,
đến chính mình còn không hiểu thì làm sao hiểu được người khác, khi bản thân sắp
nổi giận, trước hết phải hiểu tính cách của mình: “Nếu tôi tức giận thì tôi sẽ
nảy ra hành động gì”, tự mình phải hiểu. Vợ mình bị bệnh, mình biết cô ấy sẽ
làm gì tiếp theo, bản thân mình phải hiểu rõ. Cô ấy sắp nổi giận, và mình biết
kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, một khi mình biết cái “Quả” này rồi, thì cái
“Nhân” này của mình sẽ không làm xằng bậy.
Khi biết mình sắp nổi giận, trước tiên
nên dùng sự im lặng, đừng dùng lời nói để kiềm chế bản thân. Mọi người thấy đấy,
tịnh tịnh tịnh, “người đó tịnh lại rồi”. Nếu quý vị muốn dùng lời nói để kiềm
chế bản thân, khi nổi giận lên và nói: “Tôi không muốn so đo tính toán với những
người như cậu, tôi sẽ kiềm chế, và tôi sẽ không muốn đếm xỉa tới cậu. Đẳng cấp
của cậu thấp như vậy, tôi cãi nhau với cậu làm gì? Hừ! Tôi không thèm quan tâm
đến cậu!” Có phải dùng lời để kiềm chế không? Kiềm chế nổi không? Tiếp theo đó
thì sự bực tức lớn hơn. Vì vậy, khi một người không tìm được đường, lái đi đâu
cũng sai, phải hiểu rõ đạo lý này. Bởi vì quý vị không biết đường nào là đúng,
thì sẽ lái sai đường. Sư phụ có thể kéo quý vị lại, dạy bảo quý vị. Khi quý vị
mất bình tĩnh, chỉ cần quý vị mất bình tĩnh là quý vị đã sai, và bất cứ điều gì
quý vị nói ra đều sai. Vì vậy, mất bình tĩnh giống như lái xe sai đường, thế
nên đừng nổi giận, vì nổi giận quý vị sẽ sai, sai ngay khi quý vị nói. Trước hết,
hãy bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ xem điều mình muốn nói có cần thiết không, có khả
năng nó sẽ trôi qua. Khi trí tuệ của mình không đủ thì trước tiên đừng nên nói
chuyện, khi quý vị không tìm được đường thì trước hết hãy bình tĩnh lại, đừng
lái bừa, hãy gọi điện thoại và hỏi một người bạn nào đó, lấy bản đồ ra xem xem,
hãy nghĩ về con đường mà quý vị vừa đi, có thể quý vị sẽ nhanh chóng tìm ra con
đường đúng đắn của mình.
Bài “Bạch Thoại Phật pháp” hôm nay
dành cho đại chúng đến đây là kết thúc, xin cảm ơn đại chúng!