LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 8
GIẢI THOÁT KHỎI SỰ THAY ĐỔI CỦA NGOẠI CẢNH
(07/03/2020)
Quý Phật hữu thân mến, hôm nay sẽ tiếp
tục khai thị cho quý vị bài “Bạch Thoại Phật Pháp” mong rằng quý vị có thể tăng
thêm trí tuệ, có thể có được ngộ tánh và hiểu biết nhiều hơn để thoát khỏi những
phiền não về mặt sức khỏe thể chất lẫn tinh thần.
Năm ấy, Đức Phật đã từng nói với các vị
Tỳ kheo dưới gốc cây trong vườn Cấp Cô Độc ở nước Xá Vệ rằng: “Tất cả những sự vật bên ngoài thế gian này
là vô thường”. Cũng có nghĩa là, Đức Phật nói: “Trên thế giới này, tất cả các sự vật bên ngoài đều không lâu dài, bất cứ
điều vô thường và không lâu dài nào cũng sẽ khiến con người cảm nhận được đó là
một sự đau khổ.” Mọi người hãy nghĩ xem có phải như vậy không. Giả sử chúng
ta rất thích một thứ gì đó, nhưng nó không tồn tại được lâu dài, khi phải rời bỏ
nó đây có phải là một sự đau khổ không? Chẳng hạn như một bộ quần áo tốt, mặc
chưa được vài lần, vì cơ thể phát béo hoặc quá gầy, đợi đến khi không thể mặc
được nữa phải vứt bỏ hay cho người khác thì lúc đó quý vị cũng sẽ đau khổ, đây
chính là vô thường. Đức Phật dạy chúng ta rằng vô thường là một điều rất đáng sợ,
bởi vì bất kỳ sự vật nào trên đời, chỉ cần quý vị yêu thích nó, sở hữu nó, miễn
là quý vị thích hoặc là không nỡ bỏ, đợi đến khi vô thường đến, đau khổ đến thì
quý vị sẽ càng đau khổ nhiều hơn.
Đức Phật đã từng nói với các vị Tỳ
kheo rằng thực ra sự vô thường này không phải là bản “Ngã” thực sự – không phải
là cái tôi thực sự. Tại sao Đức Phật lại nói như vậy? Đức Phật nói rằng vô thường
này không trường tồn, nó không phải là cảm nhận thật sự của bản thân, nó không
nên lưu lại trong cái “Tôi” đau khổ này. Bởi vì đau khổ là “Tôi” đau khổ – nó
là “Tự ngã”, là “Dính mắc vào ngã tướng”. Đối với bất cứ điều gì trên thế gian,
Đức Phật cho rằng, bất cứ điều gì trên đời này, bởi vì không phải là của chúng
ta, thì chúng ta nhất thiết không được “Trước tướng” (tức là không chấp tướng).
Những thứ không phải của quý vị, nếu quý vị cứ nghĩ rằng “là của mình” vậy thì
quý vị sẽ bị lưu lại trong sự đau khổ. Vì vậy, nên thoát khỏi nỗi đau này. Ví dụ,
quý vị vay tiền để mua một ngôi nhà, lúc ngôi nhà được mua bằng tiền vay và cảm
thấy rằng ngôi nhà đó là của riêng mình, rất vui mừng, lau đi rửa lại và nghĩ:
“Đây là nhà của mình”. Đợi đến khi tiền vay không trả nổi nữa, nhà bị ngân hàng
tịch thu lại, quý vị có đau khổ không? Khi quý vị nghĩ rõ rồi, ngôi nhà này vốn
dĩ không phải là của mình, thì quý vị sẽ không còn đau khổ. Ngôi nhà này là vô
thường, không thuộc về mình, nếu quý vị nghĩ theo cách này và nhìn nó theo quan
niệm này, đó gọi là Chánh tín Chánh năng lượng (năng lượng tích cực) và con người
sẽ không sống trong nỗi đau của vô thường.
Đức Phật thường giúp chúng ta có được Trí
tuệ. Tuy nhiên con người chúng ta đôi khi lại có một cảm giác vô hình nào đó,
“Tôi rất thích sự việc này”, “Tôi rất yêu mẹ của tôi, yêu bạn bè của tôi và các
bạn học cùng lớp với tôi”, hay thậm chí là “Tôi rất thích món ăn này…” những điều
này đều là vô thường. Bồ Tát cho rằng đó chỉ là một loại cảm giác trong lòng
chúng ta mà thôi. Hôm nay quý vị cho rằng việc này rất tốt, “Tôi cảm thấy rất
vui, thứ này là của tôi”, kỳ thực chỉ sau một thời gian nó sẽ không phải là của
quý vị nữa, nó chỉ là cảm giác mà thôi.
Lấy một ví dụ đơn giản, khi người bạn
Phật tử của chúng ta rất mệt và khát, bạn đó đã mua một ly trà sữa và để ở đó.
Của bạn đó đúng không? Nó là của bạn ấy. Đã bỏ tiền để mua nó về thì tất nhiên
là của bạn đó rồi phải không? Phải! Nhưng nó là vô thường, bạn ấy vừa đi chỗ
khác thì có một người bước đến và cầm lên uống cạn, khi bạn ấy quay lại: “Xin lỗi,
cái này của bạn? Tôi uống rồi.” Ly trà sữa này là vô thường, lúc đó bạn ấy cảm
thấy khó chịu, không vui trong lòng, cảm thấy phẩm chất của người này v.v… Hết
thảy tất cả mọi cảm xúc, lúc này cảm nhận của bạn ấy là gì? Đó là một loại cảm
giác trong tâm.
Và Đức Phật để cho chúng ta hiểu rằng
loại cảm giác này, hay bất kỳ nỗi đau nào trong tâm cũng chỉ là một loại cảm
giác mà thôi, nếu ta cảm thấy đau khổ thì sẽ đau khổ. Tương tự cùng là sự việc
như vậy, hôm nay có một đồng nghiệp uống hết ly trà sữa này, bạn ấy cảm thấy rất
tốt: “Tôi đang làm công đức, uống thì cũng đã uống rồi, cậu ấy cần uống thì tôi
đi mua thêm ly khác không phải ổn rồi sao?”Cảm giác đau khổ trong lòng bạn ấy
chẳng phải sẽ biến mất rồi sao? Và nghĩ: “Chúng ta đều là những người học Phật,
cậu ấy uống càng tốt, cậu ấy làm công đức lớn, vừa rồi cậu ta cũng rất bận rộn.”
Nếu có loại tâm này, cảm giác khổ đau trong lòng sẽ không còn nữa. Vì vậy, con
người sống trong một loại cảm giác nội tâm, đau đớn, hạnh phúc và hy vọng đều
là một loại cảm giác. Đức Phật nói với chúng ta rằng: cái “Tôi” đau khổ này
không phải là cái “Tôi” thực sự. Đó là cái “Tôi” đau khổ của ngày hôm nay,
không phải cái “Tôi” của chính mình, không phải cái “Tôi” đích thực, nó chỉ là
một loại cảm giác, chỉ là suy nghĩ bị mắc kẹt trong cảm giác đau đớn của nội
tâm. Nếu quý vị hiểu thông rồi, cảm giác này sẽ biến mất, nếu quý vị hiểu không
thông, cảm giác này sẽ luôn ở trong tâm quý vị. Vì vậy, không nên để tư tưởng của
quý vị dừng lại ở cái “Tôi” đau đớn trong tâm. Thầy hỏi quý vị một câu, khi quý
vị đau khổ, có phải là “Tôi rất đau khổ” không? Khi hạnh phúc, có phải là “Tôi
rất hạnh phúc” không? Tất cả đều là một chữ “Tôi”. Vậy thì hãy giữ lòng mình
trong cái “Tôi” của hạnh phúc và tìm kiếm cảm giác hạnh phúc đó, chứ không phải
giữ trong lòng mình trong cái “Tôi” của đau khổ. Đây chính là “Triết học quan”
mà Đức Phật đã dạy, đây là chân lý, hoàn toàn có thể tự chuyển đổi được.
Vì vậy, trong thế giới này, chúng ta
không nên chấp trước vào bất kỳ những thay đổi bên ngoài nào. Đã thay đổi rồi!
Vậy thì phải làm sao đây? Thay đổi và đau khổ, đó cũng là một loại cảm giác, sự
thay đổi của ngoại vật khiến quý vị phấn khích và hạnh phúc, đó cũng là một loại
cảm giác và cũng sẽ sớm qua đi. Vì vậy hy vọng mọi người phải hiểu rằng, không
chỉ không chấp trước vào sự thay đổi của những thứ bên ngoài, mà còn phải bao gồm
cả việc không chấp trước vào những cảm xúc bên trong. Những cảm xúc bên trong-Hạnh
phúc và đau khổ, cũng là giả tạo và cũng sẽ sớm qua đi. Buổi sáng rất đau khổ,
buổi chiều thì không đau khổ nữa; buổi chiều vui vẻ một chút, tối lại đau khổ;
buổi sáng rất hạnh phúc, buổi chiều lại đau khổ, đến tối thì lại không đau khổ
nữa, đây chính là vô thường.
Do đó, Bồ Tát bảo chúng ta kiểm soát cảm
xúc bên trong của mình và nhận ra rằng nó là giả, không phải là cái “Tôi” thực
sự, mà là một cái tôi giả tạo. Ví dụ như vừa mới nổi nóng phát cáu đây, thật ra
người đang nổi nóng phát cáu là một cái tôi giả, bởi vì cái tôi thật là có tu
dưỡng và không dễ nổi nóng, bởi vì cái tôi giả vừa rồi trên người có linh khí
(vong linh) hoặc loại trường khí xấu làm ảnh hưởng đến quý vị, khiến quý vị nổi
nóng phát cáu, đây là cái tôi giả. Cái “Tôi” đích thực là một người rất có tu
dưỡng, một người có thể giải quyết vấn đề. Đức Phật dạy chúng ta chỉ có suy
nghĩ như vậy mới có thể giải thoát. Hãy nghĩ xem, Đức Phật vĩ đại của chúng ta
giảng dạy giáo lý Phật pháp cách đây 2500 năm có thể giải quyết những vấn đề mà
bây giờ chúng ta chưa giải quyết được, dùng trí tuệ của Phật để giải quyết những
đau khổ và phiền não nảy sinh trong thân tâm chúng ta, đây chính là điều vĩ đại!
Đức Phật nói rằng tất cả chúng ta đều
lo lắng về sinh, lão, bệnh, tử và sợ “chết rồi thì phải làm sao? Bệnh rồi thì
phải làm sao? Sau này cuối đời không ai chăm sóc thì làm sao?” Tất cả mọi thứ đều
đang ở trong sự lo âu, tôi đang bi thương, tôi đang đau khổ, tôi đang trong phiền
não. Đức Phật bằng cách nào để dạy chúng ta nhận thức được những vấn đề này? Đức
Phật nói: Vì cứ nghĩ rằng bản thân thật sự đang chịu đựng sự đau khổ cho nên mới
không thể giải thoát được. Đức Phật nói với chúng ta: Nếu bạn cho rằng những điều
“sinh lão bệnh tử sau này và hiện giờ tôi rất đau khổ, rất phiền muộn, rất bi
thương” và nghĩ rằng “đây là tôi đích thực, tôi đang thực sự gánh chịu đau khổ”,
cho nên không thể giải thoát được. Trên thực tế, đối với những người muốn được
giải thoát, thì nên hiểu rằng hiện tại hết thảy mọi khổ đau chỉ là tạm thời, và
nó sẽ thay đổi, bởi vì nó là vô thường. Người nào mà không có đau khổ, người
nào mà không có phiền não? Tại sao người khác có thể vượt qua được? Bởi vì họ
nhìn thấy tương lai, họ nhìn thấy tiền đồ, họ thấy rằng mọi thứ sẽ thay đổi
trong tương lai, và đây chính là phương pháp giải thoát. Không nghĩ rằng mình
đang chịu khổ, đó là một cái tôi giả, không phải là cái tôi thật sự. Giống như
nhiều người vẫn nói, khổ bây giờ để sau này hưởng. Nhiều bà mẹ nuôi con từ nhỏ,
chỉ mong con cái sau này hiếu thảo, cho nên hiện tại khi con cái còn nhỏ họ chịu
đựng vất vả và điều không ngờ rằng sau khi đứa trẻ lớn lên biết hiếu thuận và đối
xử tốt với mẹ, đây là một loại chuyển hoá tâm linh. Vì vậy, khi bản thân người
mẹ chịu đau khổ nhưng lại không cảm thấy rằng mình đang chịu khổ, bởi vì đây
chính là một cái tôi giả tạo.
Đức Phật nói với chúng ta rằng người
vô ngã, tức là con người trên thế gian này, vì mọi thứ đều đang biến hoá nên là
vô thường, nên không có “tự ngã”. Hôm nay quý vị tên là gì, ngày mai quý vị lại
đổi một cái tên khác, vậy thì con người này trước đây của quý vị có còn không?
Hôm nay có một bạn nhỏ tên là Lý XX, đột nhiên bạn ấy nói với quý vị rằng bạn ấy
đã đổi tên. Mọi người đều gọi bạn ấy bằng cái tên này. Vậy trong quá khứ, Lý XX
không phải đã biến mất rồi sao? Bây giờ được gọi là Lý “YY” điều này có nghĩa
là gì? Tức là vô ngã, kể cả cái tên cũng là giả. Trước đây tên gọi là gì, bây
giờ tên gọi là gì, người ta có thể nghĩ: “Người này là ai? Ồ! Chính là cậu ấy!”
Đó là vô thường. Con người rất tội nghiệp, mọi thứ đều vô thường.
Hãy nhớ rằng, trên thế gian này không
có gì là tồn tại mãi mãi. Sự nghiệp kinh doanh tốt rồi thì đến lúc nào đó cũng
sẽ trở nên không tốt và khi không tốt rồi nhưng đến lúc nào đó sẽ tốt lại, con
người khi cái khổ qua rồi thì sẽ sướng nhưng cái sướng qua rồi thì phải bị khổ
trở lại. Đức Phật cho chúng ta hiểu rằng không có cái “Tôi” vĩnh cửu. Tôi hỏi
quý vị, tính cách của quý vị khi còn bé và bây giờ khi lớn lên có giống nhau
không? Không giống nhau. Vĩnh cửu không? Không vĩnh cữu. Khi còn nhỏ rất hào
phóng, nhưng tại sao càng lớn lên lại càng keo kiệt? Lúc nhỏ rất ích kỷ, vì một
món đồ chơi đã cãi vã qua lại, làm ầm ĩ với người trong nhà, tại sao khi lớn
lên lại trở nên hào phóng như vậy? Không có cái “Tôi” vĩnh cửu, quý vị đã thay
đổi. Lúc nhỏ xấu xí, nhưng càng lớn lên càng đẹp. Cho nên người ta mới nói, “Nữ
đại thập bát biến” (chỉ quá trình trưởng thành của con gái có rất nhiều biến đổi)
càng thay đổi càng đẹp, đạo lý là như vậy. Con người cũng vậy, nếu lương tâm
quý vị đi theo con đường đúng đắn thì càng đi càng tốt, nếu quý vị đi theo con
đường xấu xa thì càng đi càng tồi tệ và số phận của quý vị ngày càng tồi tệ
hơn. Tất cả đều do bản thân quý vị chọn lựa.
Đức Phật cho chúng ta biết rằng, không
có cái tôi tồn tại mãi mãi, cũng không có thứ gì mà chúng ta có thể sở hữu được.
Mọi người phải nhớ lời Đức Phật dạy: không có thứ gì chúng ta có thể sỡ hữu được.
Thử nghĩ xem, chúng ta sở hữu những gì? Khi quý vị rời khỏi cõi đời này, quý vị
sở hữu được những gì? Mọi thứ đều là của người khác, xe cộ, nhà cửa, kể cả người
vợ, người chồng, khi quý vị rời cõi đời này, người vợ (chồng) có thể cưới (gả)
người khác. Nhiều năm sau khi chúng ta qua đời, con cháu của chúng ta có thể đã
quên chúng ta từ lâu, và thậm chí không biết chúng ta được chôn cất ở nghĩa
trang nào. Đây là điều mà Đức Phật đã nói với chúng ta cách đây 2500 năm, để
cho chúng ta biết rằng trên đời này không có gì mà chúng ta có được mãi mãi, tất
cả đều là vô thường.
Vì vậy, người học Phật nên vô ngã để
thoát khỏi những biến đổi của ngoại cảnh, cho dù người khác có thay đổi như thế
nào, quý vị vẫn là cái “Tôi” nguyên thủy, bởi vì chúng ta biết rằng thế giới
luôn biến đổi liên tục. Thầy tin rằng xung quanh quý vị có rất nhiều bạn bè và
những người học Phật thường thay đi đổi lại, đã nói với quý vị rằng “Sáng mai
chúng ta sẽ đi mua sắm lúc 11 giờ”, một lúc sau “11:30 được không?” Thêm một
lúc nữa “Đi không được 2:30 được không?” Một lúc sau nữa, không dễ để đợi đến
2:30, “Thật xin lỗi, hôm nay tôi bận quá, không có thời gian, thật xin lỗi,
ngày mai được không?” Vô thường không? Biến hoá không? Nói xong đâu đó rồi, một
lát thay đổi, một lát thay đổi và quý vị rất tin tưởng bạn ấy. Bởi vì quý vị
chưa bao giờ biết những gì Đức Phật nói về vô thường, nên quý vị sẽ cảm thấy
đau khổ “Ôi, con người này biến đổi lúc này lúc khác”. Nếu quý vị giống như sư
phụ, sự phụ biết rằng mọi thứ đều có thể thay đổi, nên nhiều người đã hẹn với
sư phụ, một lát thay đổi, một lát thay đổi, thầy nghĩ đó là điều bình thường, bởi
vì thế giới này vốn là vô thường và mọi thứ đều thay đổi. Có gì bình thường
đâu, mọi thứ đều vô thường, có như thế quý vị mới không làm tổn thương chính
mình. Vì vậy, bất kể thế giới bên ngoài thay đổi như thế nào đi chăng nữa,
chúng ta như như bất động, và bản thân vẫn không thay đổi.
Cần có nhận thức mới về Thời – Không
(thời gian và không gian). Nhận thức mới là gì? Nhân sinh là như vậy. Quý vị thấy
đấy, dữ liệu đang thay đổi mỗi ngày. Hôm nay có bao nhiêu người và ngày mai sẽ
có bao nhiêu người? Có phải là thời gian và không gian đều đang thay đổi không?
Hôm nay như thế này? Ngày mai như thế kia, hôm nay không biết được chuyện của
ngày mai, bởi vì vô thường. Nếu không chuẩn bị tinh thần, quý vị có thể bị vô
thường lừa dối và phiền não. Khi (Hắc Bạch) vô thường của địa phủ đến kéo đi,
vì sao gọi là “vô thường”? điều đó nói cho quý vị biết rằng những gì quý vị làm
trong nhân gian, dù tốt hay xấu, đều tiêu biểu cho việc quý vị có thể trường trụ
hay đoản trụ (sống lâu hay ngắn ngủi), tọa được lâu hơn ở nhân gian này hay
không, nhưng sống làm sao? Cuối cùng xin tặng cho quý vị hai chữ – Vô Thường.
“Chỉ cần ta – hắc bạch – vô thường đến thì các ngươi phải ra đi”, vì vậy, có gì
để mà tranh giành, cướp giật, làm loạn đâu? Có lời gì mà không thể giải thích
được? Có chuyện gì mà không thể nghĩ thông được? Đây chính là Phật pháp, khiến
chúng ta hiểu rõ, đối với thời-không cần có nhận thức mới.
Sinh, lão, bệnh, tử chỉ là một quá
trình ngắn ngủi, chỉ là một quá trình, nếu quý vị không dính mắc vào những thứ
này, thoát ly những thứ này, thì sẽ thoát khỏi tiểu ngã, và tác thành đại ngã.
“Ôi, cuộc đời trôi qua thật nhanh. Trong chớp mắt, đã mấy chục năm rồi. Chà,
tôi đã bốn mươi rồi!” “Ôi, sắp năm mươi tuổi rồi!” Đã có tuổi rồi con lăn xả
làm gì nữa? Tuỳ duyên thôi! Có thể làm nhiều việc vì người khác hơn, vui vẻ
hơn, kiếm nhiều hơn nếu có thể kiếm được và kiếm ít hơn nếu không thể, vui nhiều
hơn nếu có thể vui và vui ít hơn nếu không thể; Vạn vật đều vô thường, nếu hôm
nay quý vị không vui, hai ngày nữa quý vị lại vui trở lại. Nếu hôm nay quý vị rất
vui, có thể tối nay quý vị sẽ buồn. Bởi vì có người thấy quý vị vui thì họ khó
chịu, nên nói với quý vị vài câu, rồi quý vị sẽ không vui ngay. Đây là sự xuất
hiện của vô thường, và nó cực kỳ nhanh chóng.
Cảm ơn đại chúng.