LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 9
KHÔNG ĐỂ ÁC DUYÊN CHÍN MUỒI LÀ TRÍ TUỆ
(07/03/2020)
Chúng ta phải hiểu những đạo lý này: đừng
chấp trước vào tiểu ngã và đừng bị mắc kẹt trong những suy nghĩ về sự sống và
cái chết. Khi đã nghĩ thấu, thì dù thế nào cũng phải sinh ra, dù thế nào thì sống
trên đời cũng phải chịu đựng, khi chịu đựng xong, thì dù thế nào cũng phải ra
đi. Có muốn đi không? Không có cách nào, đã biết những thứ này là tồn tại, là
vô thường, hãy chấp nhận nó và nổ lực sử dụng sinh mệnh của chính mình để sáng
tác một bài thánh ca đẹp về cuộc sống cứu độ chúng sinh và học Phật học pháp.
Chỉ khi hiểu rõ, ta mới có thể chứng đắc A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề (Vô thượng
chánh đẳng chánh giác). Khi trí tuệ phát ra, biết vô thường và hiểu nhân quả,
ta sẽ thoát khỏi vô thường và rời khỏi nhân quả. Đây là những gì sư phụ muốn nói
với quý vị, hy vọng quý vị phải hiểu. Người học Phật phải “Lệnh kỳ tín Phật”.
Sau khi chúng ta học Phật, thì chúng ta phải làm cho người nhà và những người
xung quanh cũng tin vào Phật pháp. Nhiều bà mẹ rất lợi hại, tự mình học Phật
trước, sau đó làm cho con cái học Phật theo, người chồng cũng học Phật, hàng
xóm cũng cùng học Phật. Loại người này rất lợi hại, cô ấy không chỉ tự mình học
Phật mà còn “Lệnh kỳ học Phật” – làm cho người khác tín Phật, công đức rất lớn.
Chúng ta làm sao để giải thoát cho bản
thân mình đây? Con người chúng ta trước hết là luôn có tham muốn nên mới đến cầu
xin, trước khi học Phật thì đi chùa, không phải để học Phật thật sự, mà để lễ
bái Phật, xin Phật, nhưng không phải để học Phật. Lễ bái, cầu xin Bồ Tát, thắp
hương xong là bỏ đi, đây gọi là tín Phật sao? Nếu như thật sự học Phật thì
chính xác đó là học. Lúc đầu, con người luôn có dục vọng mới bắt đầu đến chùa để
tiếp xúc với Phật pháp, để học Phật, sau khi dần dần học Phật, mới biết: “Thì
ra, lễ bái Phật cũng cần phải học”, học tinh thần của Đức Phật, học lòng từ bi
của Quán Thế Âm Bồ Tát, học đại nguyện của Địa Tạng Vương Bồ Tát, v.v… sẽ khiến
chúng ta “tiến nhập Phật trí” - bước vào trí tuệ của Đức Phật. Giống như rất
nhiều đệ tử bây giờ, sư phụ đã dẫn dắt quý vị tiến vào Phật trí, quý vị đã có
trí tuệ của Phật, quý vị khá lắm. Theo như trước đây mà nói đó là làm cho quý vị
“tiến nhập Phật trí” - bước vào trí tuệ của Đức Phật, có khả năng có thể chứng
đắc được một số sơ quả. Khai ngộ là điều quan trọng nhất, bởi vì nghiệp chướng
của chúng ta rất nặng nề, có dục vọng mới có phiền não. Người không có dục vọng
thì làm sao phiền não đến được, chỉ có người có dục vọng nên mới có truy cầu. Một
người khi đến cầu nguyện Bồ Tát là bởi vì họ có dục vọng “Con mong gia đình an
khang, con cái con học giỏi”, “Mong chuyện này của con sẽ thành công”, “Mong
con cái thi cử đỗ đạt”, v.v. khi có dục vọng mới đi cầu xin, có điều là mong cầu
thì dần dần sẽ có nhân duyên. Nếu hôm nay quý vị cầu xin thì có phải quý vị đã
gieo nhân lành không? Nhân này đã có, vậy thì Bồ Tát sẽ phù hộ cho quý vị, Bồ
Tát nhìn thấy “Rất thành kính, con đã phát nguyện và con đang thực hiện lời hứa
của mình”. Bồ Tát sẽ cho quý vị quả này, quả thiện ở đây chính là cho quý vị được
thành công, đó là quả thiện thành công, nhân duyên của chúng ta cụ túc (đầy đủ)
thì sẽ có Phật duyên, hôm nay nhân duyên của chúng ta cụ túc cầu Phật, lễ Phật,
tụng kinh, phát nguyện, phóng sinh, khi nhân duyên cụ túc thì Phật duyên sẽ đến,
sau khi nhân duyên của Phật Bồ Tát theo quý vị, điều mà quý vị cầu, ban đầu là
vì mình mà cầu. Người học Phật chúng ta ban đầu ai cũng đều cầu xin cho bản
thân mình, khi quỳ xuống thì: “Bồ Tát, phù hộ cho con thân thể khỏe mạnh, phù hộ
gia đình con an khang, phù hộ con.v.v…” Đều là cầu cho bản thân mình, dần dần cảnh
giới cao hơn, nghĩ đến lời sư phụ giảng, thông thường cầu 3 việc lớn, còn cầu
thêm những việc nhỏ khác có thể không linh lắm, tiếp đó 3 việc lớn thì cầu xin
cho bản thân 2 điều, giữ lại 1 điều cầu xin cho người nhà, dần dần bắt đầu cầu
xin cho người nhà, đây đều thuộc về “tiểu ngã”; cầu đến cuối cùng thì vì chúng
sinh mà cầu, người mà vì tất cả chúng sinh là đã bước vào “đại ngã”, tức là có
trí tuệ. Chư Phật Bồ Tát rất từ bi, Bồ Tát để cho chúng ta có một quá trình
khai ngộ, trước cầu vì mình, sau mới cầu vì chúng sinh, đây gọi là từ bi.
Chư Phật, Bồ Tát không muốn tất cả
chúng sinh chịu mọi quả báo. Bồ Tát sẽ không để chúng ta chịu mọi khổ cực, Bồ
Tát luôn nghĩ cách cứu độ chúng ta, luôn mong có thể làm cho chúng ta thay đổi
để chúng ta không phải chịu quả báo này. Bồ Tát làm thế nào để giúp chúng ta
ngăn chặn cái “quả” này đây? Chắc chắn là quý vị rất muốn nghe. Không phải chư
Bồ Tát không cho cái “quả” này đến, mà chính quý vị phải biết lỗi của mình và học
cách sám hối, mới có khả năng không để cho cái “quả” này chín muồi.
Hôm nay sư phụ tiết lộ một thiên cơ
cho quý vị nghe. Tại sao có người bị quả báo ngay lập tức? Người ta nói
"quả báo đến ngay lập tức", nhưng tại sao có một số người bị quả báo
đến muộn? Đây chính là, khi quý vị làm một điều sai trái và nhận ra lỗi lầm của
mình, quỳ xuống trước Bồ Tát để sám hối, nhân duyên ác này sẽ từ từ chín muồi -
không phải một lúc chín muồi mà là từ từ. Bồ Tát dùng phương tiện thiện xảo để
cho chúng ta biết lỗi lầm khuyết điểm của mình mà sám hối những ác hành và ác
niệm: Dùng cách thức phương tiện thiện xảo để cho tất cả chúng sinh không làm
điều ác, không làm tổn hại đến người khác. Nếu như quý vị lỡ làm tổn hại người
khác thì phải sám hối ngay lập tức, đừng để ác quả này chín muồi: Con sẽ không
bao giờ làm điều ác này nữa, mặc dù ác quả này vẫn còn nhưng chỉ cần nó chưa
trưởng thành thì sẽ không bị quả báo. Nếu hôm nay quý vị không sám hối tội ác
này mà còn tiếp tục làm điều ác, thì ác nghiệp sẽ sớm bị báo ứng, các hành vi
ác sẽ sớm chín muồi và sẽ chịu quả báo.
Vì lẽ đó Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ
quả. Bồ Tát làm việc gì cũng luôn nghĩ đến hậu quả, “Việc này không thể làm, nếu
làm sau này sẽ có quả báo thì sao?” Bồ Tát sợ nhân. Còn chúng sinh thì sao? “Việc
này có lợi thì hãy nhanh làm trước.” sau khi làm xong thì sau đó quả báo đến:
“Làm sao bây giờ? Than ôi...” Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả, nên chúng sinh
thì không có được trí tuệ.
Bồ Tát sẽ không bao giờ vì điều ác nhỏ
mà đi phạm sai. Một chuyện xấu rất nhỏ nhặt, cho dù chuyện rất nhỏ Bồ Tát cũng
không bao giờ phạm, không vì ác nhỏ mà làm, Bồ Tát sẽ không bao giờ làm điều
đó. Bồ Tát cũng sẽ không vì việc thiện này nhỏ mà không làm - “Việc thiện này
chỉ có một chút.” “Đây không phải là công đức lớn, tôi sẽ không làm.” Cũng giống
như quý vị, “Tôi không lau sàn nhà, tôi dập đầu quỳ lạy hoặc là thay hoa quả,
tôi làm là phải làm công đức lớn, tôi phải đến Pháp hội để làm công quả lớn” -
không phải như thế. Quý vị có biết công đức do đâu mà có không? Công đức là do
tích lũy mà có: giúp chúng sinh mở cửa, lấy ghế ngồi, ghi lại 0.2%; giúp người
khác bưng bát cơm, nấu một món ăn, ghi lại 0.5%; giúp đỡ người khác lấy một món
đồ; Khi người khác nghĩ không thông thì động viên họ: “Đừng có nghĩ không
thông, lại đây mình cùng đọc Bạch Thoại Phật Pháp. Tôi cũng đang nghĩ không
thông, chúng ta cùng nhau đọc”. Có một số Phật hữu khi người khác nghĩ không
thông, bạn ấy nói: “Tôi cũng nghĩ không thông, đến đây, chúng ta cùng nhau học”
thật ra không phải bạn ấy nghĩ không thông, mà bạn ấy muốn cùng học với Phật hữu,
sau khi học đối phương còn đến giúp đỡ bạn ấy và cuối cùng còn đến nói chuyện với
bạn ấy. Bạn ấy dùng phương pháp vi diệu này làm cho người bạn Phật tử nghĩ
thông, Phật hữu còn quay ngược lại khuyên bạn ấy, nghĩ xem có phải người bạn Phật
tử ấy đã nghĩ thông rồi không? Đây là diệu pháp, một người Phật tử như vậy là
đã có được trí tuệ của Bồ Tát, diệu hữu, trí tuệ thuộc về “diệu”. Tích lũy thêm
nhiều theo thời gian thì được công đức lớn, công đức vô lượng. Vì vậy, không vì
một việc ác nhỏ mà sai phạm, không nên vì một việc thiện nhỏ mà không làm, tất
cả đều phải làm.
Chúng sinh vì không hiểu nhân quả cho
nên mới thường phạm ác. Hôm nay mắng người, nói xấu người khác, đối xử tệ bạc với
người khác, nhìn người bằng nửa con mắt, đều sẽ phạm ác nghiệp, tổn hại người
khác. Khi phạm ác nghiệp và chờ đợi quả báo nhãn tiền, rất nhiều chúng sinh sẽ
sợ hãi và đau khổ. Thử nghĩ xem, bao nhiêu năm qua, mỗi ngày bắt nạt người một
chút, mỗi ngày ức hiếp người một chút, ức hiếp đến cuối cùng người ta rời khỏi
mình đi, quý vị có đau khổ không? Đau khổ đó có phải là điều mà quý vị tích lũy
mỗi ngày không? Ở Úc đã từng phát sinh qua chuyện 2 cụ già hàng xóm 1 người 74
tuổi và 78 tuổi cãi nhau là vì cái hàng rào trước cửa, hôm nay cụ này đẩy qua một
chút, mai cụ kia đẩy lại một chút, tiếp đó cụ này lại đẩy qua… Điều ác này tích
tụ quanh năm suốt tháng, cuối cùng một ngày nọ, giữa hai người xảy ra một cuộc
cãi vã lớn. Cụ già này cầm xẻng đánh chết cụ già kia. Nghĩ xem đây là do một
ngày dẫn đến sao? Vì vậy tốt và thiện là do tích lũy lâu dài; ác và hung cũng
là do tích lũy lâu dài. Đừng động tí là làm điều ác với người khác, và đừng làm
tổn thương người khác. Đã sợ đau khổ thì đừng gieo bất cứ nhân nào làm tổn
thương họ. Cho nên có đôi khi chúng ta bị người khác làm tổn thương, còn nói
là: “Tôi cạn lời rồi! Tôi hỏi ông trời, tại sao? Tại sao?” Sư phụ sẽ cộng thêm
cho quý vị vài chữ: “Tại sao tôi phải gieo nhân?” Thêm vào hai chữ - “gieo
nhân”. Nếu không gieo nhân thì làm gì mà hỏi trời tại sao? Chính tự mình gieo
nhân nên mới có quả báo này. Bệnh mà bác sĩ không chữa được chẳng lẽ đều là vấn
đề ở bác sĩ sao? Người này bị ung thư gan, là do uống rượu mà ra, bác sĩ nói:
“Bây giờ tôi mổ cho cậu, phát thuốc cho cậu, giúp cậu điều trị. Cậu tuyệt đối
không được uống rượu nữa, không được uống thêm nữa!” Cậu ấy nhịn không được, lại
uống tiếp, lại có chuyển biến xấu, lại tái khám, sau khi khám lại tiếp tục có
chuyển biến xấu, cuối cùng tử vong. Nghĩ xem bệnh của người này trị không được
là lỗi của bác sĩ, hay bản thân cậu ta không phối hợp?
Hôm nay sư phụ dạy quý vị học Phật, bảo
quý vị làm người tốt, thầy hết lòng nói với quý vị, nhưng quý vị không vượt qua
được tham, sân, si, mạn, nghi của bản thân mình: “Tôi keo kiệt, tôi nghĩ không
thông, tôi thì cố chấp vậy đó...”, nói xem thầy làm sao có thể cứu được quý vị
đây? Quý vị có thể trách sư phụ sao? Cho nên tổn hại thân thể do mình, tổn hại
tâm linh cũng do mình. Con người còn có một vấn đề nữa là, một khi xui xẻo xảy
ra, thường nghĩ: “Tại sao lại là mình? Tại sao mình lại bị quả báo này?” Khi bị
đau khổ dằn vặt, quý vị nên nghĩ nhiều hơn về kiếp trước và kiếp này của mình,
kiếp trước mình đã làm bao nhiêu việc thiện, kiếp này mình đã làm bao nhiêu việc
thiện, quý vị sẽ hiểu tại sao mình lại bị quả báo này. Bởi vì quý vị đã từng phạm
rất nhiều nghiệt tội và những nghiệt tội này đã hình thành một điểm nghiệp chướng,
điểm nghiệp chướng này giống như thuốc súng, một ngày nào đó sẽ nổ tung.
Phải tự chủ sinh tử, tự chủ nhân sinh,
phải khai ngộ và giải thoát. Đó là cẩn thận trong lời nói, suy nghĩ và hành vi
của chính mình, không gieo nhân, “Tôi không thể gieo nhân nữa.” Cãi nhau một lần
với người khác, gieo một nhân; cãi nhau hai lần, với hàng xóm gieo một nhân;
cãi nhau ba lần gieo một nhân ác; năm, sáu, bảy, tám, chín, mười lần gieo trồng
ác duyên. Và những mối ác duyên này không thể ngày một ngày hai mà tiêu trừ được,
cuối cùng một ngày nào đó sẽ bùng phát. Khi quý vị tiếp nhận quả báo, đó là lúc
đau đớn tột cùng. Vì vậy, làm người ai thật sự muốn siêu thoát, giải thoát thì
không nên làm những việc hại người lợi mình. Quý vị phải thường xuyên làm việc
giúp đỡ người khác, đôi khi vì một chút tiền tài, một chút danh lợi. Có thể từ
bỏ thì từ bỏ, nếu có thể thờ ơ thì đừng quan tâm, nếu có thể nhường thì nhường,
đây là bảo vệ Huệ mạng của chính mình, đây chính là đang gieo nhân lành.