LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 10
TIÊU TRỪ NHÂN TỐ CỦA DỤC VỌNG
(07/03/2020)
Khi gặp chuyện, con người chúng ta thường
nói câu đầu tiên là người khác không tốt, là phỉ báng người khác. Làm việc gì
cũng luôn nói “Anh không tốt”, muốn người khác nhường mình chứ không bao giờ biết
tự mình nhường người khác. Hãy nhớ rằng, nếu bạn thường xuyên để người khác nhường
mình, quý vị sẽ dần trở nên cố chấp, ngã chấp. Lâu dần sẽ đánh mất Phật tâm, mà
khi Phật tâm đã mất thì từ từ quý vị sẽ không còn tu tâm, không còn học Phật nữa.
Sư Phụ muốn các quý vị hiểu rằng, gieo
xuống cái nhân ác thì khó mà vãn hồi, chính là vì từng giờ, từng khắc, từng
phút quý vị đều đang gieo nhân ác. Quý vị nói: “Tôi đắc tội với anh ta lúc
nào?” Người ta thường nói câu này: “Tôi đắc tội với anh ta lúc nào nhỉ? Tôi thật
sự không biết tại sao lại đắc tội với anh ta? Tại sao anh ta lại đối xử tệ với
tôi?” Vừa rồi quý vị không cho người ta một nụ cười, vừa rồi quý vị nói chuyện
rất đáng ghét, vừa rồi quý vị chỉ lo nói với người này mà không để ý đến người
bên cạnh đang nghe. Người nói vô tình, người nghe hữu ý, họ ghi nhớ rằng quý vị
đang ngầm châm biếm họ, thế là đã gieo xuống một cái nhân ác không tốt, những
điều này quý vị đều không biết. Giống như vợ chồng cãi nhau, cãi một hồi lâu rồi
hỏi: “Sao hôm nay anh lại cãi với em?” “Ai bảo em nói câu đó?” “Anh nói lúc
nào?” “Anh nói mà không thừa nhận à? Anh nói mà không biết sao!” “Anh nói lúc
nào cơ?” Những cái nhân này đều do vô minh mà gieo xuống. Đã gieo quá nhiều nhân
như vậy, ác nhân sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ, sự nghiệp.
Cho nên Sư Phụ thường giảng, kẻ thù lớn
nhất của con người vẫn là chính mình, sửa đổi tật xấu chính là chiến thắng bản
thân. Con người rất khổ đau, phải học cách sửa đổi tật xấu, chiến thắng chính mình
thì mới có thể chiến thắng mọi khổ nạn nơi nhân gian. Ở đây Sư Phụ không dạy
các quý vị chiến thắng người khác, mà là chiến thắng chính mình, chiến thắng mọi
khổ nạn ở nhân gian. Vì khi đã chiến thắng được bản thân, quý vị sẽ không còn
phiền não, không còn khổ đau, chính là chiến thắng những khổ nạn mà lẽ ra mình
phải gánh chịu, để rồi không còn phải chịu đựng chúng nữa. Lấy một ví dụ đơn giản,
khi người khác mắng quý vị, thông thường bị mắng thì quý vị sẽ nổi giận, đúng
không? Bình thường mà? Sẽ nổi giận. Chiến thắng bản thân là: “Mình không thể nổi
giận, tức giận sinh bệnh không ai thay thế. Dù anh ta phỉ báng mình thế nào,
mình không phải người như vậy, không sao cả.” Thế là chiến thắng chính mình rồi,
phải không? Tiếp theo sẽ không phiền não, không đau khổ nữa, đúng chứ? Nếu
không, quý vị sẽ rất đau khổ, rất khó chịu.
Vì vậy, Sư Phụ nói cho các quý vị biết
khổ và vui từ đâu mà ra. Khổ và vui vốn là cảm giác, là cảm thọ của tâm. Khổ là
một loại cảm giác, vui cũng là một loại cảm nhận. “Vui quá đi!” Mỉm cười, là cảm
nhận đúng không? Cười xong rồi còn không? “Lúc nãy tôi cười vui ghê.” Có mấy ai
cười xong mà còn nhớ mãi? Trong cuộc sống của mọi người có rất nhiều chuyện buồn
cười, nghĩ tới là lại bật cười, nhưng quý vị có giữ nó trong tâm mãi không? Cười
rồi thì thôi, nó qua đi, đó là một loại cảm giác, một sự cảm nhận. Thời trẻ quý
vị chưa từng vui vẻ sao? Thời trẻ quý chưa từng đau khổ sao? Bây giờ nó chỉ còn
là một sự cảm nhận. Sự cảm nhận này rất sâu. Ví dụ, quý vị cảm nhận nỗi đau quá
sâu sắc, không thoát ra được, đó chính là bệnh trầm cảm. Quý vị cảm nhận niềm
vui quá sâu sắc, vậy thì quý vị chính là Phật Di Lặc.
Cho nên Sư Phụ nói với mọi người rằng,
cảm thọ của lòng người đôi khi không thấy được tâm mình ở đâu, vì tâm là cội
nguồn tạo ra khổ và vui. Hôm nay quý vị vui, quý vị nói: “Tôi muốn vui là tôi
vui”, thế là vui. “Tôi không muốn vui!” Người khác nói: “Thôi mà, vui lên đi!
Nào, chúng ta ra ngoài chơi đi!” “Không đi!” “Ra ngoài cho vui.” “Tôi không muốn
vui!” Các bạn có như vậy không? Hồi nhỏ có không? Bây giờ có không? Hồi nhỏ có
ngu si không? Bây giờ có ngu xuẩn không? Vẫn là bình mới rượu cũ mà thôi.
Vì thế, Sư Phụ dạy quý vị phải hiểu,
phải thấy được, cảm nhận được và kiểm soát tốt một cái thể cảm thọ vô hình bên
trong mình. Vừa thấy không vui, lập tức cái thể cảm thọ này bắt đầu cảm ứng:
“Không vui rồi, mau thay đổi! Thay đổi! Thay đổi! Vui lên! Vui lên! Vui lên!” Vừa
cảm thấy mình vui quá mức thì: “Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận!” Tật xấu của con
người là: không vui cũng không cảm nhận được, chỉ biết mắng chửi, xả giận. Khi
trong lòng uất ức là muốn trút ra, mặc kệ tất cả, như nước đổ đi văng tung tóe
lên người khác. Khi vui thì lại hân hoan, vui mừng quá trớn, đến lúc mất kiểm
soát thì xảy ra chuyện lớn. Bồ Tát cho chúng ta biết, tất cả những điều này là
một cái thể cảm thọ vô hình. Bởi vì mỗi ngày ở nhân gian, con người chúng ta bị
sự bất lực trói buộc chặt chẽ. Bất lực! Có cách nào đâu? Quý vị nói cho tôi
nghe, bây giờ thiên tai nhiều như vậy, con người có cách gì không? Bất lực, phải
không?
Bị sự cô đơn trói buộc sâu sắc. Quý vị
thấy con người có cô đơn không? Một mình ở nhà có cô đơn không? Phải tự mình nấu
nướng, tự mình chịu khổ, tự mình nghĩ không thông, không có ai để trò chuyện,
cô đơn phải không? Mỗi một hiện thực lại luôn tàn khốc và vô vọng. Quý vị hãy
nhìn hiện thực bây giờ xem, có khiến quý vị cảm thấy rất tàn khốc không? Hiện
thực mà mỗi người chúng ta trải qua có phải đều khiến chúng ta cảm thấy nó rất
tàn khốc và vô tình? “Sao có thể như vậy? Sao lại đông người thế? Sao lại khổ
thế này?” Nhiều người khổ lắm, quý vị có từng nghe không? Chưa từng nghe. “Sao
lại đáng thương thế này?” Vô vọng, phải không? Chính là như vậy. Con người
chính là bất lực như thế.
Con người đến nhân gian một chuyến, rốt
cuộc muốn có được điều gì? Tại sao phải gánh vác nhiều đến thế? Phải gánh vác
“bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu sầu muộn, bao nhiêu phiền não, bao nhiêu cô đơn”,
đó chính là con người, phải gánh vác rất nhiều. Niềm vui ở đâu? Nỗi khổ ở đâu?
Đến khi hai chân duỗi thẳng, khổ lại ở đâu? Vui lại ở đâu? Tự tâm mình biết rõ
nhất, tất cả đều là giả, đều là vô thường. Chỉ là trong tâm không còn cái thể cảm
thọ nữa, không còn nữa, trong lòng không còn cảm giác. Khi một người sắp ra đi,
trong tâm không còn cái thể cảm thọ. Chỉ khi quý vị còn sống ở nhân gian mà đã
giác ngộ, quý vị mới có thể thực sự lĩnh hội được một kiếp nhân sinh tưởng vậy
mà không phải vậy – dường như đang sống mà cũng dường như đã chết, dường như có
mà cũng dường như không.
Tâm con người rất kỳ diệu. Quý vị thấy
tâm chúng ta có kỳ diệu không? Có lúc vừa vui vẻ... Quý vị nói chuyện với anh
ta, “Nghe nói anh ấy không vui à?” “Đâu có, tôi vừa nói chuyện với anh ấy, anh ấy
vui vẻ lắm mà! Sao sau đó lại không vui nữa rồi?” Tại sao? Do bị kích động. Chốc
lát được, chốc lát mất. Vừa có được niềm vui, chốc lát lại đánh mất nó; vừa có
được nỗi buồn, chốc lát nỗi buồn lại tan biến. Con người cứ sống trong được và
mất, trong lựa chọn và không lựa chọn, trong khổ đau và vui sướng, cứ thế trải
qua những ngày tháng vô thường. Cho nên ý niệm của con người lúc thì thanh tịnh,
lúc thì xao động, tất cả đều do ngoại cảnh tác động. Sư Phụ cứu người khó khăn
biết bao, tôi thường giúp rất nhiều Phật hữu làm công tác tư tưởng, nói với họ
rằng con người nên dùng trí tuệ của Bồ Tát để giải thoát phiền não trong tâm như
thế nào. Sau khi nói chuyện xong, họ nói: “Thưa Sư Phụ, con hiểu rồi. Thật sự
con vui lắm, con thông suốt rồi ạ. Con nhất định sẽ nghe lời Sư Phụ, cố gắng sửa
đổi.” Ngày hôm sau, “Trời ơi, sao con lại...” liền thay đổi – vô thường. Đang
nói rất hay, lại vô thường.
Tôi từng kể một câu chuyện, có đôi vợ
chồng cãi nhau nhiều năm, cãi đến mức cuối cùng quyết định ly hôn cho xong.
“Đi!” “Đi, đi cùng nhau!” “Đi ly hôn! Đến tòa án ngay bây giờ.” Tòa án ở quê rất
gần, nhưng cũng phải đi bộ, thời đó cũng không có phương tiện gì, hai người bèn
đi bộ. Đi đến trước một cái ao lớn, không qua được. Người chồng nói: “Để anh
cõng em qua!” Cô vợ nghĩ, làm sao bây giờ, giày không thể để ướt được! Bèn để
cho chồng cõng qua. Trời vừa mưa xong nên có một cái ao lớn. Vừa được cõng qua,
người vợ được đặt xuống liền nói: “Chồng ơi, mình về thôi! Em thấy anh cũng còn
tốt chán.” Cuộc đời là vậy, cứ thay đổi, thay đổi, thay đổi trong vô thường,
không ngừng biến đổi. Quý vị phải biết, sự thay đổi sẽ làm tổn thương chính
mình. Lúc thì mặn, lúc thì nhạt. Nếm thử món ăn, mặn quá, cho thêm chút đường;
cho thêm đường, ngọt quá, lại thêm chút muối; lại thêm đường, lại thêm muối...
Vài lần như vậy thì thành “muối tiêu” mất rồi. Con người là như vậy, các quý vị
hiểu không? Tình cảm cũng vậy, tâm thái cũng vậy. Chú tâm vào hiện tại là quan
trọng nhất. Hiện tại vui mới là vui thật sự, hiện tại khổ mới là đang khổ thật
sự.
Bồ Tát cho chúng ta biết, con người rất
kỳ diệu, lúc thì xao động, lúc thì thanh tịnh, tất cả đều do ảnh hưởng từ bên
ngoài. Phàm phu thường sinh bệnh là vì ảnh hưởng của ngoại cảnh đối với họ. Quý
vị thường sinh bệnh chính là do những tác động từ bên ngoài. Quý vị thử nghĩ
xem, bị ảnh hưởng bởi vài câu nói của người khác, cảm xúc sẽ dao động rất lớn, ảnh
hưởng từ bên ngoài đối với quý vị lớn đến mức nào? Đôi khi nó sẽ lay động cả
trái tim quý vị. Khi nó tác động đến nội tâm, quý vị sẽ sản sinh ra một nền tảng
cho dục vọng. “Mua đi! Món này tốt lắm, rẻ nữa, sau này sẽ tăng giá.” Được rồi,
quý vị đi mua, nền tảng của dục vọng đã đến. Rồi quý vị sẽ tranh giành, tìm kiếm
trên cái nền tảng đó, sẽ nỗ lực phát hiện ra nó, và cuối cùng tự trói buộc
mình.
Sư Phụ giảng pháp cho quý vị một tiếng
rồi, nhanh thật. Mọi người nghe có vui không? Phải, khi vui thì thời gian trôi
qua rất nhanh. Nếu tôi bảo các quý vị ngồi tĩnh tọa ở đó, nếu quý vị không tĩnh
tâm được thì giống như bị phạt ngồi, còn nếu tĩnh tâm được thì gọi là tọa thiền.
Quý vị bây giờ chính là đang tọa thiền. Tọa thiền, ngồi đây tĩnh tâm lại, trong
lòng không suy nghĩ gì cả. Trong một tiếng vừa rồi quý vị nghe Sư Phụ hoằng
pháp, trong đầu không nghĩ gì cả, nên thời gian trôi qua rất nhanh. Nếu quý vị
cứ nghĩ: “Chuyện phiền phức này... ngày mai ở cơ quan... con cái thế nào, nhà cửa
ra sao... mua món đồ kia...” thì đầu óc hoàn toàn không thể tọa thiền được.
Không thể tọa thiền sẽ ảnh hưởng đến việc thiền tu của quý vị. Quý vị tưởng thiền
tu là gì? Ngồi đây mà ngồi cho yên, định được tâm tu tập, đó gọi là thiền tu. Định
được tâm thì gọi là thiền định. Cuối cùng khi quý vị đạt được thiền định, quý vị
sẽ có được thiền trí – trí tuệ, trí tuệ thiền của Bồ Tát.
Có một lần, một vị Tỳ kheo trẻ đang ở
trong tịnh xá của một ngôi làng thì có người cúng dường cho vị ấy hai chiếc y
cà sa. (Ngày xưa cúng dường đủ thứ, giống như bây giờ có thể cúng dường cơm cho
pháp sư. Có người trong nhà tình cờ có y cà sa nên đem cúng dường cho vị Tỳ
kheo trẻ này. Pháp sư có thể nhận cúng dường y cà sa.) Vị Tỳ kheo này quyết định
đem một trong hai chiếc y cúng dường cho vị Trưởng lão Tỳ kheo (tức là trưởng
lão trong chùa, là sư phụ, cũng là cậu của vị ấy).
Sau mùa An Cư Kiết Hạ, vị Tỳ kheo trẻ
đến tìm vị Trưởng lão Tỳ kheo và dâng y cà sa cúng dường. Vị Trưởng lão này nói
rằng mình đã có nhiều y rồi nên từ chối. Vị Tỳ kheo trẻ nhiều lần thỉnh cầu,
nhưng vị Trưởng lão kiên quyết không nhận. Vị Tỳ kheo trẻ vô cùng đau lòng, cho
rằng cậu mình không nhận y là vì không thương mình. (Cho nên xã hội bây giờ
cũng vậy, quý vị tặng đồ cho người khác mà họ không nhận, quý vị sẽ không vui. Quý
vị thành tâm thành ý tặng quà, người ta nhận lấy thực ra cũng là một sự tôn trọng
đối với quý vị. Đặc biệt có những người, người khác tặng quà, họ nhìn một cái rồi
nói “thôi thôi, không cần đâu”, quý vị nói xem người tặng có mất mặt không? Nếu
quý vị không nhìn mà nói “thôi tôi không cần đâu, quý vị đừng tặng tôi gì cả”,
đó lại là một chuyện khác. Nhìn một cái rồi nói “Ôi, thôi thôi”, người khác có
xấu hổ không? Người ta tặng mình bất cứ thứ gì cũng nên hoan hỷ đón nhận, vì đó
là một món quà, một tấm lòng. Quý vị không nhận, người ta sẽ không vui. Quý vị
thấy vị Tỳ kheo nhỏ này rất buồn, cảm thấy cậu mình không thương mình nữa.) Vị ấy
thậm chí còn nghĩ, cậu đã kiên quyết từ chối chia sẻ vật dụng cần thiết với
mình (y cà sa là vật cần thiết cho nhà sư), vị ấy liền muốn hoàn tục: “Cậu đã
như vậy, con xin hoàn tục. Cậu không thương con, con theo cậu làm gì? Thà rằng
trở về sống cuộc đời thế tục của mình.” Rồi không muốn xuất gia nữa.
Từ lúc đó, tâm niệm của vị ấy bay loạn,
suy nghĩ hỗn loạn, trong tâm nghĩ đến chuyện sau khi hoàn tục sẽ thế nào: Sau
khi hoàn tục, mình sẽ bán chiếc y đi, mua một con cừu cái, rồi nó sẽ sinh sản
thật nhanh, nuôi được nhiều cừu con, có đủ tiền rồi thì sẽ cưới vợ sinh con.
Sau đó sẽ đưa vợ con đi xe về chùa thăm cậu. “Cậu xem, vợ con con, bây giờ con
có tất cả rồi.” Vị ấy thậm chí còn nghĩ đến cảnh trên đường đi sẽ nói với vợ:
“Để anh bế con cho”, nhưng người vợ lại nhất quyết bảo vị ấy lái xe, đừng lo
chuyện con cái. Nhưng vị ấy cứ khăng khăng đòi bế con, liền giằng lấy đứa bé, kết
quả là đứa bé bị rơi xuống xe, bị bánh xe cán qua. Vị ấy vô cùng tức giận, cầm
gậy định đánh vợ mình. – Thực ra lúc này vị ấy hoàn toàn đang tưởng tượng. Đúng
lúc đó, vị ấy đang dùng quạt để quạt mát cho cậu mình, do những suy nghĩ miên
man (vì đang nghĩ đến cảnh mình lấy gậy đánh vợ), vị ấy đã vô tình dùng chiếc
quạt đó đánh vào đầu của cậu mình.
Vị Trưởng lão Tỳ kheo rất có trí tuệ,
ngài rất lợi hại, hiểu được tâm niệm của người cháu Tỳ kheo, liền nói với vị ấy:
“Con không đánh được vợ mình, cớ sao lại đánh cậu?” Vì vị Trưởng lão biết vị ấy
đang nghĩ gì. Vị Tỳ kheo trẻ nghe cậu mình nói lợi hại như vậy thì vô cùng kinh
ngạc, bối rối bất an muốn rời khỏi tịnh xá ngay lập tức. Nhưng vị Trưởng lão đã
tìm cách đưa vị ấy đến yết kiến Đức Phật. (Khi ấy Đức Phật còn tại thế, họ thật
may mắn, một chuyện nhỏ như vậy cũng được đưa đến gặp Phật, thật sự rất may mắn.)
Sau khi Đức Phật biết rõ ngọn ngành
câu chuyện, (Đức Phật vĩ đại như vậy, Ngài thật khiêm nhường), Ngài đã nhân từ
bảo vị Tỳ kheo trẻ rằng: “Tâm người thường hay dao động, rong ruổi không yên (tức
là tâm phóng dật, suy nghĩ lan man), dù ở những nơi xa xôi tận Đông, Tây, Nam,
Bắc, tâm cũng sẽ suy nghĩ vẩn vơ (chốc ở phía Đông, chốc lại sang phía Tây, tâm
có thể chạy xa đến mức nào?). Cho nên, con người phải nỗ lực để giải thoát mình
khỏi ba độc tham, sân, si. Tham lam đó! Vị Tỳ kheo nhỏ này chẳng phải là tham
lam sao? Cho nên phải giải thoát ra thì mới có hy vọng thành công.”
Được rồi, hôm nay Sư Phụ khai thị cho
mọi người đến đây. Hy vọng mọi người có thể học Phật tinh tấn, có thể an định
được tâm mình. Hôm nay muốn nói với mọi người rằng dù hoàn cảnh bên ngoài có
thay đổi thế nào, tâm của mình phải như như bất động. Tâm phải định thì tâm cảnh
mới có thể phẳng lặng như mặt nước. Cảm ơn mọi người.