LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 13
LUÔN ĐỂ TÂM NIỆM KHÔNG TĂNG GIẢM
(14/03/2020)
Xin chào quý Phật hữu. Hôm nay, Sư Phụ
tiếp tục giảng Bạch Thoại Phật Pháp cho quý vị.
Giữa người với người chúng ta đều là
duyên phận, có khi là thiện duyên, có khi là ác duyên. Khi thiện duyên đến, mọi
người phải hết lòng trân quý thì nó sẽ được tiếp nối, bởi vì thiện duyên có một
quá trình duy trì. Khi ác duyên đến, đừng làm tăng thêm ác quả của nó khiến nó
bùng phát sớm, mà hãy học cách nhẫn chịu, thì ác quả sẽ không đến ngay lập tức.
Cả thiện và ác đều là duyên phận. Nếu hôm nay quý vị không vui, đó chắc chắn là
quả báo hiện tiền. Khi quả báo hiện tiền, thiện báo quý vị cũng nhận, mà ác báo
quý vị cũng phải chịu. Kinh Phật có dạy: “Nhân duyên hội ngộ thời, quả báo hoàn
tự thọ” (Khi nhân duyên hội đủ, quả báo tự mình gánh chịu). Điều này cho chúng
ta biết rằng, làm người đôi khi chỉ cần nhìn thấu “đây là một loại quả báo” thì
sẽ không còn chấp trước như vậy nữa. Biết hôm nay thiện duyên đến cũng không cần
quá vui mừng, vì đó là do mình đã gieo; biết hôm nay ác duyên đến cũng đừng quá
đau buồn, vì đó cũng là do mình đã gieo, và không ai có thể thay thế được. Ví dụ,
người này kết oán với quý vị, quý vị nói: “Nhờ người khác kết oán thay tôi được
không?”, không được, họ sẽ chỉ nhắm vào quý vị mà thôi. Hôm nay quý vị có thiện
duyên, người khác nói: “Việc tốt này để tôi hưởng nhé!”, cũng không được, nó phải
đến với quý vị, vì đó là thiện nhân quý vị đã gieo. Cho nên con người phải biết
chấp nhận và gánh chịu. Bất kể duyên phận nào đến, trước hết hãy đón nhận nó,
sau đó từ từ thay đổi, chịu đựng, và cuối cùng là hóa giải nó.
Sư Phụ nói cho quý vị biết, trong “Phật,
Pháp, Tăng”, thế nào là thụ giới? Thụ giới chính là vá lại những lỗ hổng làm
hao tổn phước đức của mình. Quý vị có phúc khí không? Khi còn nhỏ, có người xem
bói nói rằng quý vị rất có phúc khí, tại sao lớn lên lại chẳng còn gì? Rằng quý
vị lớn lên sẽ phát tài, sẽ làm quan, tại sao sau này lại chẳng thể làm quan,
cũng không phát tài? Mất hết rồi, chính quý vị đã làm nó hao tổn đi mất.
Chúng ta phải hiểu rằng, một người trước
hết không được sát sanh, vì nghiệp báo sát sanh vô cùng lớn, nó sẽ làm tiêu sạch
(lậu tận) toàn bộ phước đức. Nếu một người sát sanh, thực chất chính là họ đã cắt
đứt hạt giống đại bi của mình – hạt giống của lòng đại từ đại bi. Sư Phụ hy vọng
mọi người hiểu rằng, cho dù quý vị nói: “Tôi sẽ tu bổ hạt giống đại bi này, tôi
sẽ sửa chữa nó, tôi sẽ niệm kinh, phát nguyện để tiêu trừ nghiệp sát sanh trong
quá khứ”, thì có thể qua một đời, hai đời, nghiệp ấy vẫn còn đó, vì rất khó để
tiêu trừ hoàn toàn. Đợi đến đời sau, khi có Bồ Tát hoặc chúng sanh đến độ cho
quý vị, những vong linh đó sẽ không để cho quý vị được độ. Quý vị muốn nghe được
Phật pháp, những vong linh đó sẽ ngăn cản quý vị. Đạo lý chính là như vậy. Người
học Phật nên hiểu rằng, bất kể làm gì, không được tạo ác nghiệp và không thể
thiếu lòng lương thiện.
Thánh giả A-la-hán đã đoạn trừ được Chấp
Ngã, nhưng Chấp Pháp thì chưa. Tức là, khi quý vị tu đến một trình độ nhất định,
dù đã tu thành Thánh giả A-la-hán, quý vị có thể không còn "kiến tư phiền
não" (phiền não phát sinh từ nhận thức và suy tư sai lầm, tức là Chấp
Ngã), nhưng Chấp Pháp của các ngài vẫn còn. Nghĩa là tuy có thể đoạn trừ sự chấp
trước trong tư duy, nhưng không thể giải quyết vấn đề một cách viên mãn hơn.
Còn người ngu si (vô minh) thì căn bản không thể đoạn trừ Chấp Ngã, lại càng
không thể đoạn trừ Chấp Pháp, vì họ không có lòng từ bi, không biết cách giúp đỡ
người khác, chỉ biết đến bản thân mình. Vì không giúp được ai nên họ xa rời
phúc phận và đến gần tai họa. Tại sao quý vị gặp xui xẻo, còn người khác thì
không? Vì quý vị đã đến gần tai họa. Tại sao lại đến gần tai họa? Rất đơn giản,
vì quý vị không khởi tâm từ bi, vì trong quá khứ quý vị đã có nghiệp sát sanh.
Vì vậy, phải dạy cho các Phật hữu của
chúng ta hiểu rằng: “Nhân duyên chín muồi, nhân quả ắt đến”. Hôm nay, nếu nhân
duyên cầu Phật của quý vị đã chín muồi, thì quả lành sẽ đến. Nếu nhân duyên cầu
Phật chưa chín muồi, thì dù quý vị có cầu thế nào cũng không linh ứng. Bồ Tát
thường dạy chúng ta rằng mọi việc phải “thủy đáo cừ thành” (nước đến thì thuyền
lên, đủ duyên thì việc sẽ thành). Quý vị ngày nào cũng cầu, chẳng lẽ Bồ Tát
không biết sao? Quý vị đã tạo được bao nhiêu công đức, hôm nay đã dụng tâm cầu
nguyện ra sao, điều đó mới là quan trọng. Tại sao con người ta khởi phiền não?
Vì nhân duyên chưa đến, nên phiền não sinh ra là điều tất nhiên. Quý vị cầu xin
việc gì đó, nhưng nhân quả chưa đến, nên quý vị sẽ đau khổ, khó chịu.
Sư Phụ dạy quý vị phải học theo gương
Phật, phải “Bi -Trí Song Vận”. Thế nào là Bi Trí Song Vận? Đó là có lòng đại từ
đại bi, thương xót chúng sanh, một mặt giúp đỡ người khác, mặt khác phải dùng
trí tuệ của mình để tác thành cho chúng sanh. Nhiều người thấy ai đó đáng
thương nhưng lại không nghĩ ra cách nào để giúp, như vậy chỉ có “Bi” mà thiếu
“Trí”. Nếu hôm nay quý vị có thể thương xót người khác, lại có trí tuệ để hóa
giải phiền não cho họ, thì quý vị chính là người “Bi Trí Song Vận”. Quý vị nói
xem, một người có trí tuệ, làm sao lại không cứu được người khác? Thử nghĩ xem,
một người có trí tuệ, làm sao có thể ngu si điên đảo được?
Làm người, chúng ta phải biết “tự tịnh
kỳ ý”, tức là phải làm trong sạch ý niệm của mình. Làm sao để bản thân ngày
càng trong sạch? Trước hết, phải tu “Chỉ Quán”, tức là phải thường xuyên giữ
cho tâm “vô quái ngại”. Giống như một căn phòng vậy, đừng chất đầy đồ đạc, nếu
để nó trống trải, bước vào sẽ rất thoải mái. Giống như phòng khách nhà mình,
nhiều người chất kín đồ, thì bảo người khác ngồi vào đâu? Nếu hôm nay trong đầu
quý vị chất đầy những thứ danh văn lợi dưỡng của thế gian, thì thử hỏi làm sao
quý vị có thể dừng lại dòng suy nghĩ của mình? Làm sao có thể ngừng quan sát thế
gian này?
“Chỉ Quán” chính là tham thiền. Tham
thiền là gì? Là dùng ngộ tính để lý giải những sự việc ở thế gian: Tại sao người
này làm việc này? Tại sao mình lại thích người này mà không thích người kia? Tất
cả những điều đó đều cần phải tham thiền, phải suy ngẫm. Suy ngẫm thế nào? Đó
là sự quán chiếu đến từ thiền định, không phải là tưởng tượng suông, mà là “Thiền”.
Thiền là gì? Đó là một loại ngộ tính tự nhiên, giúp quý vị cảm nhận được sự tồn
tại của một sự việc, ảnh hưởng của nó đối với mình, và những cảm giác nảy sinh
trong tâm mình về nó.
Chúng ta thường ngày ngày cầu xin Bồ
Tát: “Bạch Bồ Tát, xin Ngài gia hộ...” Nhưng trên thực tế, lại sống với những tạp
niệm hỗn loạn, trong đầu mỗi ngày có đủ thứ, chỉ thiếu mỗi Phật. “Ăn gì, mặc
gì, mình nên làm thế nào cho tốt hơn...” Mỗi ngày đều sống trong tạp niệm, khiến
bản thân đánh mất rất nhiều trí tuệ, và từ đó thất vọng kéo đến. Tục ngữ có
câu: “Nhân sinh thất ý, thập chi bát cửu” (Đời người mười phần thì có đến tám,
chín phần không như ý). Ai rồi cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện không vui, buồn bã,
khó chịu.
Làm sao để kiềm chế sự thất vọng? Làm
sao để chế ngự bản thân? Bồ Tát dạy chúng ta hãy “trị chi dĩ nhẫn” (lấy sự nhẫn
nại để đối trị). Người biết nhẫn nại sẽ từ từ hóa giải được sự bực dọc của
mình. Quý vị xem, nhiều người khi không vui vẫn có thể nhẫn chịu, vẫn mỉm cười.
Thấy chồng gây sự với mình, người vợ vẫn mỉm cười, vì cô ấy biết đây là vô thường,
sẽ sớm qua thôi. “Trị chi dĩ nhẫn”, đó là cô ấy biết nhẫn nại.
Khi vui vẻ, khi đắc ý, thì hãy “trị
chi dĩ đạm” (lấy sự bình đạm để đối trị). Vì vậy, vui cũng đừng quá trớn, buồn
cũng đừng quá sâu.
“Thường lệnh tâm vô tăng giảm” (Luôn
giữ cho tâm không tăng không giảm). Tức là, quý vị phải thường xuyên giữ cho
tâm mình không thêm cũng không bớt. Vui vẻ thì tăng thêm cảm xúc hân hoan;
không vui thì lại giảm hết nhiệt huyết, thấy chán nản, đó chính là “giảm”. Một
người thuộc tính âm thì nhìn gì cũng thấy chán, làm gì cũng không có động lực,
nghĩ gì cũng thấy vô nghĩa. Hôm nay quý vị không vui, người khác rủ: “Đi nào,
tôi đưa cậu đi dạo, đi mua sắm.” “Chán lắm.” “Thôi chuyện hôm nay bỏ qua đi, đừng
nghĩ nữa.” “Tôi mệt lắm, không muốn đi, không muốn ra ngoài đâu.” Như vậy là
tâm của quý vị đã có tăng giảm. "Tâm Kinh" đã dạy chúng ta “bất tăng
bất giảm”, thực ra là nói về tâm thái của chúng ta ở thế gian. Thấy việc tốt
cũng không nên để cảm xúc vui mừng tăng lên quá mức; thấy việc xấu cũng không
nên chán nản cả ngày. Điều này sẽ mang lại phiền não cho quý vị. Như người xưa
nói: “Đứng thẳng thì chẳng thấy con kiến nào, ngồi xổm xuống thì thấy cả một
đàn kiến.” Khi tâm một người thật sự không tăng không giảm, đó gọi là “nhập đạo
chi nhân” (người đã bước vào con đường tu đạo) – tức là quý vị đã có chút khai
ngộ rồi. Ngày xưa người ta không hỏi “Anh khai ngộ chưa?”, mà họ nói “Anh đắc đạo
rồi, anh nhập đạo rồi.” Nhập đạo là gì? Là vừa mới bước vào ngưỡng cửa giác ngộ.
Đắc đạo là gì? Là đã giác ngộ. Sự khai thị của Phật pháp đối với con người vô
cùng, vô cùng quan trọng.
Con người phải học cách bao dung lỗi lầm
của người khác. Bất kể họ làm sai điều gì, quý vị cũng phải khoan dung, bởi vì
họ không phải là quý vị, tâm của quý vị không đại diện cho tâm của họ, hành vi
của quý vị không đại diện cho hành vi của họ. Nếu quý vị không thể dung thứ cho
họ, chứng tỏ lòng quý vị không thể bao dung được họ. Nhiều việc người khác làm
quả thực không như ý mình, không suôn sẻ như mình tưởng tượng, nhưng quý vị phải
biết rằng, tất cả mọi người và mọi sự vật trên đời này không phải sinh ra để phục
vụ quý vị. Họ đến thế gian này không phải vì quý vị. Người có oán thì đến báo
oán, có ân thì đến trả ân, có thù thì đến báo thù. Họ đến thế gian này là để
làm việc của họ.
Mọi thứ đều không phải của ta, cũng
không phải để ta dùng mãi. Trên đời này, không có thứ gì quý vị có thể dùng mãi,
cũng không có thứ gì quý vị có thể sở hữu mãi. Khi có được trí tuệ này của Bồ
Tát, quý vị sẽ dần hiểu ra rằng dục vọng của thế gian không bao giờ có thể được
thỏa mãn. Quý vị nghĩ xem, trên đời này có thứ gì làm cho quý vị thỏa mãn được
không? Dù hôm nay quý vị nói: “Tôi thỏa mãn rồi”, ngày mai quý vị lại thấy
không thỏa mãn. Chuyện này thỏa mãn rồi, chuyện khác lại không. Cho nên con người
luôn sống trong đau khổ vì những dục vọng không bao giờ được lấp đầy.
Sư Phụ cho quý vị biết tại sao không
thể thỏa mãn. Thực ra, thỏa mãn hay không là do dục vọng. Dục vọng không được
đáp ứng thì lấy đâu ra sự thỏa mãn? Dục vọng từ đâu mà có? Dục vọng giống như
virus, nó có khả năng sinh sôi, bởi vì dục vọng này sẽ nối tiếp dục vọng kia.
Ví dụ, hôm nay quý vị có một chiếc xe, chạy khá tốt. Nhưng khi thấy xe của người
khác đẹp hơn, dục vọng lập tức sinh ra – nó có khả năng sinh sôi. Sau đó, mua
được chiếc xe tốt hơn, rồi lại thấy một chiếc xe khác nữa, “Trời ơi, xe kia mới
đẹp”, dục vọng lại trỗi dậy. Tại sao nhiều cuộc hôn nhân sau này lại tan vỡ? Vì
dục vọng của họ không được thỏa mãn. Họ sẽ nhìn cái này, rồi lại thấy cái kia tốt
hơn; nhìn cái kia, lại thấy cái này hay hơn. Nhìn ngôi nhà này, lại thấy ngôi
nhà kia đẹp hơn. Nhiều người mua nhà cũng vậy: Tôi thích kiến trúc của nhà này,
nhưng lại thích kết cấu phòng của nhà kia... Tôi thích nội thất của nó, nhưng
không thích vẻ ngoài... Có người lại nói: “Tôi thích vẻ ngoài của ngôi nhà, rất
hoành tráng, nhưng bước vào thì lại nhỏ.” Giống như khi quý vị ở khách sạn, có
những phòng rất rộng, nhưng cửa khách sạn lại không đẹp, khiến quý vị thấy mất
mặt. Khi khách tiễn đến nơi, nghĩ đến mặt tiền nhỏ bé của khách sạn mình, quý vị
sẽ nói: “Xin dừng bước, mời anh/chị về cho.” Đúng không? Nhưng nếu phòng của
quý vị ở trên rất lớn, quý vị sẽ nói: “Đừng nhìn mặt tiền nó không đẹp, anh lên
phòng tôi xem này”, để người khác thấy phòng mình rộng rãi thế nào. Thực ra đó
chính là dục vọng. Dục vọng của con người luôn được củng cố bởi khả năng sinh
sôi của nó, vì dục vọng có thể gây nghiện. Giống như nhiều người nghiện một món
ăn nào đó, hay nghiện làm một việc mình thích. Lấy một ví dụ đơn giản, khi
chúng ta còn nhỏ, có một bạn trong lớp, khi cô giáo bước vào, bạn ấy hô:
“Nghiêm!”, cả lớp đứng dậy. Sau khi học sinh đứng dậy chào cô, cô giáo nói:
“Chào các em, mời ngồi.” Bạn học sinh đó cảm thấy câu hô “Nghiêm!” làm mình
oai, bạn ấy có dục vọng và sẽ nghiện nó. Nếu bảo bạn ấy nhường việc hô khẩu lệnh
đó cho người khác, bạn ấy sẽ không vui. Sư Phụ nói cho quý vị biết, kinh Phật dạy
rằng đó là “vu hư vọng xứ, cường gia phân biệt chấp trước” (ở nơi hư vọng mà lại
cố khởi tâm phân biệt, chấp trước). Tâm phân biệt: “Ồ, mình khác các bạn, mình
là cán bộ lớp.” Chấp trước điều gì? “Đây là vị trí của mình, nhất định phải là
mình hô.” Thực ra chỉ là một khẩu lệnh, có lớp chỉ hô hai chữ “Đứng lên” mà
thôi.