LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 14
TỰ CHỦ PHIỀN NÃO, BÁT NHÃ TƯỚNG TRÍ
(14/03/2020)
Nghiệp chướng từ đâu mà đến? Sư
Phụ nói cho mọi người biết, nghiệp chướng chính là sự phân biệt và chấp trước ở
cõi hư vọng. Cho nên con người không nên chấp trước: “Cái này của tôi, cái kia
của anh”. Người ở thế gian phải học cách chịu trách nhiệm trước pháp luật, còn
chúng ta, những người học Phật tu tâm, phải học cách chịu trách nhiệm với nhân
quả. Hôm nay quý vị có gieo nhân quả không? Gieo nhân rồi thì có quả hay không?
Con người cần giác ngộ sớm thì
sẽ ngộ đạo sớm. Nhưng nhiều người sống trên đời không học Phật thì lại là “bệnh
đáo phương tri thân thị khổ” (đến khi bệnh mới biết thân này là khổ). Nhiều
người cảm thấy sức khỏe rất tốt, không bệnh tật, đợi đến khi đau lưng mới hay…
Quý vị xem, nhiều người khi đôi chân còn khỏe mạnh thì đi lại tung tăng, không
hề cảm thấy chân có thể khó chịu; đến một ngày chân không đi được nữa, phải
chống gậy, mới biết rằng “mình đang khổ”. Rồi khi khỏe lại, họ lại quên mất. Họ
chưa bao giờ nghĩ rằng: “Hôm nay mình đi lại vững vàng trên đôi chân này là nhờ
mình đã biết bồi dưỡng, chú ý đến sức khỏe, nên mới có được quả báo tốt đẹp hôm
nay”. Đối tốt với người khác cũng vậy, chính vì tôi tốt với người khác nên tôi
mới nhận lại được sự báo đáp – người khác đối tốt với tôi. Vì vậy, khi khỏe
mạnh phải nghĩ đến lúc ốm đau, đó là một triết lý sống. Khi khốn khó phải nghĩ
đến tương lai rồi sẽ tốt đẹp hơn. Khi quý vị đang hạnh phúc, quý vị phải nghĩ
rằng sau này cũng có thể có lúc đau khổ. Bất cứ việc gì cũng nên giữ lại một
chút, giữ lại một phần trí tuệ. Trí tuệ đó chính là để quý vị cân bằng nỗi khổ
và niềm vui, hạnh phúc và phiền muộn trong tâm.
“Nhân bất cầu sự, sự tự nhiên
thành” (Người không mong cầu, việc tự nhiên thành). Nhiều người nói rằng ngày
nào cũng cầu mà không linh nghiệm; khi quý vị buông nó xuống, một ngày nào đó quý
vị nhận được thông báo, thế là thành công. Chỉ cần quý vị nỗ lực, cuối cùng
thành công nhất định sẽ thuộc về quý vị. Cho nên “chỉ quản canh vân, bất vấn
thu hoạch” (chỉ lo cày cấy, không hỏi thu hoạch) là một loại trí tuệ. Cuộc sống
của chúng ta vốn không đau khổ, phiền não, sầu muộn đến thế. Nhưng khi dục vọng
của chúng ta quá lớn, khi ta so đo quá nhiều, ta gánh trên vai quá nhiều đau
khổ, phiền não, sầu muộn, rồi từ đó lại sinh ra dục vọng. Bởi vì khi có quá
nhiều đau khổ, dục vọng bắt đầu nảy sinh: “Làm sao để thay đổi tình thế này, để
mình không còn đau khổ nữa?”, đây cũng là một loại dục vọng.
Dục vọng có thiện dục và ác
dục. “Tôi muốn thay đổi bản thân để trở nên tốt hơn…” – loại dục vọng này dù
không phải cảnh giới cao siêu nhưng là thiện dục. “Hôm nay tôi nhất định phải
giúp con gái thi đỗ trường chuyên” – đây có phải là dục vọng không? Phải. Có
phải là ác dục không? Không, nó chỉ là một thiện dục có phần ích kỷ.
Sư Phụ nói cho quý vị biết, nếu
có cảnh giới, quý vị sẽ hạ dục vọng xuống rất thấp. “Chỉ lo cày cấy”, hãy giúp
con ôn bài cho tốt và nói với con: “Con ơi, thi đỗ là phúc phận của con; nếu
hôm nay chưa thi đỗ, chúng ta cũng không nản lòng, hãy cùng nhau tu sửa”. Chỉ
những người biết kiểm soát và tiết chế dục vọng của mình mới có thể tận hưởng
được hạnh phúc đích thực nơi nhân gian. Quý vị thử nghĩ xem, người không có dục
vọng có hạnh phúc không? Ăn cơm, món nào cũng ăn, có hạnh phúc không? “Món này
tôi không thích, món kia tôi không muốn”, người như vậy ăn cơm cũng không ngon,
họ có dục vọng, họ có đau khổ, đúng không? Mọi người rủ: “Chúng ta cùng đi chơi
nhé?”. “Tôi không thích đi chơi với mọi người, vì có anh ta ở đó nên tôi không
đi”. Thử xem, dục vọng có phải đã làm quý vị mất đi rất nhiều niềm vui không?
Đây chính là không thể tùy duyên. Chỉ người biết không so đo mới tận hưởng được
sự hòa hợp của thế gian, mới hiểu được sự tùy duyên của Bồ Tát. Không sao cả,
gặp được nhau là quý rồi, mỗi lần gặp là bớt đi một cơ hội. Hôm nay kết bạn với
nhau, tùy duyên cùng làm chút việc, đó là phúc phận của chúng ta, chứng tỏ
chúng ta vẫn còn duyên. Chỉ người biết không so đo tính toán, chỉ người thực sự
buông bỏ được bản thân, mới có thể tận hưởng sự tự tại và thong dong của cuộc
sống.
Nói đến thong dong tự tại, cảnh
giới tiến thêm một bước nữa chính là giải thoát. Giải thoát là gì? Giải thoát
là không còn phiền não. Nhiều người thường nghe các pháp sư giảng: “Bạn phải
giải thoát, phải buông bỏ”. Nhiều người hỏi: “Thưa Sư Phụ, giải thoát là gì?
Buông bỏ là gì? Buông bỏ cái gì?”. Giải thoát, như Sư Phụ vừa nói, là không còn
phiền não. Hôm nay quý vị có phiền não không? Quý vị nghĩ không thông. Khi nghĩ
thông rồi, chính là giải thoát. Buông bỏ là gì? Buông bỏ là không nghĩ đến nó
nữa. Quý vị nói không nghĩ đến thì sự việc vẫn còn đó. Vậy Sư Phụ hỏi quý vị: Quý
vị nghĩ đến nó, sự việc có còn đó không? - Vẫn còn. Quý vị giải quyết được
không? - Không. Nếu không giải quyết được, vậy bây giờ tạm thời đừng nghĩ đến
nó, được không? - Được. Vậy thì quý vị hãy niệm kinh, sau đó quay lại nghĩ về
nó, biết đâu lúc đó sự việc đã được giải quyết rồi thì sao? Thế chẳng phải quý
vị đã buông bỏ rồi ư? Ít nhất trong khoảng thời gian không nghĩ đến đó, quý vị
đã buông bỏ, quý vị đã giải thoát. Sư Phụ giải thích như vậy, mọi người đều
hiểu rồi.
Thực ra, Phật pháp là để giúp
chúng ta giải quyết những vấn đề và khó khăn trong cuộc sống. Tinh thần chân
chính của Phật pháp là gì? Là giúp quý vị không bị những phiền não nội tâm trói
buộc, không bị dục vọng nội tâm khống chế, không bị những tạp niệm thế gian chi
phối. Buông bỏ chính là tu tâm, giải thoát được là có trí tuệ. Người có trí tuệ
thì họ sẽ nghĩ thông; không có trí tuệ, làm sao nghĩ thông được? Nhiều người
than: “Xếp hàng dài quá, thật là bực mình. Mua một món đồ mà phải xếp hàng dài,
thật phiền phức, không vui chút nào”. Có người lại nhìn và nghĩ: “Mọi người
cũng giống mình, đều đang xếp hàng, đang chờ đợi. Tại sao người khác chờ được
mà mình lại không chờ được?”. Vừa nghĩ như vậy là thông suốt, buông xuống được,
không còn phiền não nữa. Đây chính là buông bỏ.
Sư Phụ nói với quý vị, tu hành
đến cuối cùng, có thể “tự chủ phiền não”, tức là tự mình kiểm soát phiền não
của mình. Phiền não đến, nghĩ không thông, lòng không vui, hãy quên nó đi, “Hôm
nay mình có thể nghĩ thông suốt”. Hôm nay kẹt xe nghiêm trọng, quý vị đã trễ
giờ, quý vị rất bực bội: “Kẹt xe thế này thì đi làm sao đây?”. Nhiều người muốn
cố vượt qua nên sinh ra bực dọc, đó là không có trí tuệ. Người có trí tuệ sẽ
lập tức nhắn tin: “Anh/chị A, xin lỗi, xe tôi đang bị kẹt cứng ở đường B, phiền
anh/chị báo lại với tổ trưởng giúp tôi.” Thế là xong. Ngồi trên xe, họ không
còn lo lắng nữa. Đây là dùng trí tuệ để giải quyết phiền não. Còn nhiều người
thì cứ mãi day dứt, cố gắng chạy đua với vài phút, dù chỉ còn năm phút cũng
liều mạng chạy bán sống bán chết. Khi quý vị thở hổn hển xông vào, cả phòng đều
biết quý vị đã đi muộn. Còn người đã gọi điện thoại, có thể nửa tiếng sau mới
thong thả bước vào, người khác lại tưởng anh ấy ra ngoài giải quyết công việc
mới về. Đây chính là trí tuệ, con người phải học cách buông bỏ.
Người có thể tiêu trừ nghiệp
chướng chính là người có thần thông. Người có thể giải quyết được phiền não, quý
vị có thể nói họ không có thần thông không? Tại sao quý vị không có thần thông?
Tại sao quý vị nghĩ không thông? Vì quý vị có phiền não. Tại sao người kia lại
nghĩ thông? Tại sao họ có thể giải quyết vấn đề? Vì họ có thần thông. “Thần” là
gì? Là tinh thần. “Thông” là gì? Là nghĩ thông. Tinh thần nghĩ thông, chẳng
phải là “thần thông” hay sao?
Mong các quý vị hãy tinh tấn học
Phật, phải biết giải thoát nghiệp chướng, giải thoát phiền não, giải thoát vô
minh. Tất cả đều là giải thoát. “Giải” là gì? Là phải gỡ ra, mở ra. “Thoát” là
gì? Là thoát ly. Quý vị thoát ly phiền não, chẳng phải là có trí tuệ rồi sao? Quý
vị thoát ly nghiệp chướng, chẳng phải là có công đức rồi sao? Quý vị thoát ly
vô minh, quý vị nói xem quý vị có Bát Nhã không? - Dĩ nhiên là có trí tuệ Bát
Nhã. Như vậy quý vị mới có thể tu hành với chánh tín, chánh niệm. Khi quý vị tu
hành với chánh tín, chánh niệm đến một mức độ nhất định, chẳng phải sẽ đạt đến
Chánh Đẳng Chánh Giác hay sao? Chánh Đẳng Chánh Giác chính là Bồ Tát. Sau khi quý
vị tu với chánh tín, chánh niệm đến Chánh Đẳng Chánh Giác rồi, lại tiếp tục nỗ
lực tu hành, cuối cùng chẳng phải sẽ đạt đến Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác,
trở thành Phật hay sao?
Chúng ta nói tu tâm rất khó,
nhưng thực ra cũng rất đơn giản, đó là Tứ Vô Lượng Tâm (Từ, Bi, Hỷ, Xả). Quý vị
hãy dùng Tứ Vô Lượng Tâm để kiểm soát bản thân. Quý vị phải có lòng Từ, phải Bi
mẫn (thương xót) chúng sinh, phải từ thiện. Quý vị phải có tâm Hỷ, gặp ai cũng
tươi cười hoan hỷ, thấy việc gì cũng vui vẻ làm. Xả chính là bố thí. Hôm nay có
thể tài bố thí, pháp bố thí, vô úy bố thí, chỉ cần có thể giúp người thì hãy đi
giúp người. Như vậy chẳng phải quý vị đang làm việc của Bồ Tát sao? Chẳng phải quý
vị đang sở hữu Tứ Vô Lượng Tâm sao? Nhiều người nói: “Tôi không thể thành Bồ
Tát, không thể thành Phật, vì tôi quá ích kỷ”. Không phải, quý vị không ích kỷ,
mà là quý vị không dám trèo lên và chiến thắng tư dục trong tâm mình. Nếu quý
vị chiến thắng được tư dục trong tâm, quý vị sẽ có được tâm vô lượng.
Phải biết trong lòng thường
nghĩ đến nỗi đau của người khác, cảm nhận được cái khó của người khác. Người
khác gặp nạn, quý vị sẽ rất đau lòng. Người khác đau khổ, trong lòng quý vị
luôn nghĩ: “Họ khổ quá, mình phải giúp họ giải quyết”. Các quý vị phải tiếp
thêm sức mạnh cho người khác. Các quý vị phải học Sư Phụ, khi người khác có khổ
nạn, Sư Phụ luôn bảo họ: “Con phải kiên trì, phải tin rằng Quán Thế Âm Bồ Tát
nhất định sẽ cứu con”. Sư Phụ cho họ sức mạnh kiên cường như vậy, họ có niềm
tin, họ sẽ có thể sống tốt, đúng không?
Hơn nữa, quý vị phải sinh tâm
hoan hỷ khi đi giúp người. Nhiều người đi giúp người khác mà lại hù dọa họ:
“Anh xem, anh xem, báo ứng đấy! Chính là do anh tu không tốt, thấy chưa, quả
báo đến rồi! Bị bệnh nặng thế này rồi! Anh phải nỗ lực tu hơn nữa, nếu không
tu, có thể chết bất cứ lúc nào, Bồ Tát cũng không động được nhân quả đâu”. Quý
vị nói xem, người ta còn sống nổi không? Sao gọi là cứu người được? Vì vậy,
người có trí tuệ thực sự, khi giúp người phải hoan hỷ. Có những người rất thích
cười, rất vui vẻ khi giúp đỡ người khác, thực ra đây cũng là một loại bố thí,
họ luôn mang lại niềm vui cho người khác. “Bạn đừng lo, không sao đâu. Nhiều
người bệnh giống bạn đều nhờ niệm kinh mà khỏi cả. Bạn xem, chính tôi ngày xưa
bệnh tật thế nào, bây giờ niệm kinh cũng khỏi hết rồi, là thật đó. Cho nên tôi
mong bạn cũng giống tôi, hãy vui vẻ lên nhé.”
Tế bào ung thư rất sợ sự hoan
hỷ. Những thứ xấu xa như tế bào ung thư thấy Bồ Tát có sợ không? Sợ chứ! Cả hai
loại chúng đều sợ. Một là các vị Kim Cang Bồ Tát, chúng rất sợ, vậy thì trong
tâm quý vị hãy có Kim Cang Bồ Tát. Hai là khi Di Lặc Bồ Tát đến, chúng cũng sợ.
Di Lặc Bồ Tát chỉ cần cất tiếng cười “ha ha”, chúng đã chạy tán loạn rồi. Vì
vậy, pháp hỷ của một người cũng có thể cứu người. Rất nhiều người khi vui vẻ
lên, họ thay đổi quan niệm, không còn buồn rầu, đau khổ, bi thương nữa.
Xả đi thời gian quý báu, xả đi
tiền bạc, thậm chí xả đi cả sinh mạng mình để cứu độ chúng sinh, đây chính là
chân đế của Tứ Vô Lượng Tâm, là ý nghĩa thực sự của nó. Học theo hạnh từ bi của
Quán Thế Âm Bồ Tát, cứ kiên trì tu như vậy, làm sao mà không thành Phật được?
Cho nên, người thành Phật phải dụng tâm, người có dụng tâm mới có thể thành
Phật.
Chúng ta phải hiểu về trí tuệ,
đây gọi là trí tuệ Như Lai, không phải trí tuệ của thế gian. Trí tuệ thế gian
chỉ tính toán thiệt hơn: “Việc này đi đường này có thể tiết kiệm một chút, việc
kia có thể lợi hơn một chút”, không phải như vậy. Trí tuệ Như Lai là một loại
đại trí tuệ, đại từ đại bi, không phải trí tuệ thế gian.
Trí tuệ còn được gọi là Bát Nhã
Tổng Tướng Trí, “Bát Nhã” là trí tuệ của Bồ Tát. Thực ra, khi một người thực sự
học được trí tuệ của Bồ Tát, họ có thể… tức là trí tuệ và đức năng của họ được
phát huy trọn vẹn. Ở trường, mọi người đều thích ở bên một người bạn học nào
đó, vì việc gì cậu ấy cũng nghĩ ra cách giải quyết, vì cậu ấy có thể phân biệt
được các loại trí tuệ của con người. “Tổng Tướng Trí” là gì? Là trí tuệ của Bồ
Tát, có thể biết được một trí tuệ là cao cấp hay thấp kém, là trí tuệ có tâm
riêng tư hay trí tuệ vô ngã. Phải làm được “Bát Nhã Biệt Tướng Trí”, tức là trí
tuệ Bát Nhã của Bồ Tát có sự phân biệt rõ ràng so với các tướng và các loại trí
tuệ khác, nó không giống như tướng của thế gian. Khi quý vị có thể biết và hiểu
được thói quen và tính cách của mỗi người, quý vị là người có Tổng Tướng Trí,
và đó được gọi là “Bát Nhã Nhất Thiết Trí”. Người có trí tuệ thực sự thì đối
với việc gì cũng có trí tuệ. Có người việc này thì có trí tuệ, việc khác lại
không; có người phương diện này rất có trí tuệ, phương diện khác lại không. Vì
vậy, Bát Nhã Tổng Tướng Trí chính là Nhất Thiết Trí (trí tuệ toàn diện).
Tu hành bắt buộc phải hiểu về
trí tuệ, đây gọi là “nhất pháp tương ứng”. Pháp luôn tương ứng. Tất cả những
người học Phật, tất cả người có trí tuệ, đều có trí tuệ. Tất cả người có cảnh
giới cao, người tu học tốt, họ nhất định có trí tuệ Bát Nhã. Pháp pháp đều thông.
Người học Phật đều như vậy, bất kể pháp môn nào, các vị trưởng lão, thượng sư,
đại hòa thượng, họ đều có trí tuệ. Từ xưa đến nay có rất nhiều cao tăng đại
đức, quý vị hãy xem những lời họ nói, những trí tuệ pháp thí mà họ mang đến cho
nhân gian, đó đều là Bát Nhã, đều rất cao thượng.
Hãy tự kiểm tra xem mình có trí tuệ hay không, quý vị sẽ biết
mình tu tâm đến trình độ nào. Nếu gặp chuyện là đau khổ, gặp chuyện là phiền
não, gặp chuyện là nghĩ không thông, xin lỗi, quý vị mới chỉ nhập môn. Nếu quý
vị gặp chuyện có thể nghĩ thông, dù có chút buồn lòng nhưng rồi sẽ qua nhanh,
vậy thì quý vị đã nhập môn rồi.