LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 15
PHI HỮU PHI VÔ, TU XUẤT MINH ĐIỂM
(14/03/2020)
Chúng ta thường nghe trong các câu
chuyện Phật pháp kể về việc chứng đắc quả vị A La Hán, thực ra “chứng đắc”
chính là một loại ngộ tính, một loại khai ngộ. Nếu quý vị tu đến cảnh giới vô lậu
(không rò rỉ), không để công đức bị hao tổn, thì quý vị đã thành công. Một ý
nghĩa khác của vô lậu chính là lậu tận, tức là quý vị phải làm cho rò rỉ ra bên
ngoài cho đến khi cạn kiệt—làm cạn kiệt phiền não, làm cạn kiệt thống khổ, làm
cạn kiệt dục vọng của mình. Cứ tu, tu mãi, đến cuối cùng sẽ tu ra được một Minh
điểm, giống như một quả cầu ánh sáng, một quả cầu trí tuệ rực rỡ. Trong Phật
pháp, đó gọi là "Minh điểm".
Minh điểm này chính là điểm sáng trong
tâm, "việc gì tôi cũng giải quyết được, việc gì tôi cũng có cách", điểm
sáng này chính là ánh sáng trí tuệ của quý vị. Lâu dần, mắt quý vị sẽ thấy được
"đây là người tốt, kia là người xấu", "việc này tôi làm được, việc
kia tôi không làm được", khi đó trong tâm sẽ có một điểm sáng, chính là
minh điểm. Minh điểm này sẽ giúp quý vị nhìn thấy Phật quang của A-ma-la thức
(thức thứ chín) trong tâm, quý vị sẽ minh tâm kiến tánh, và sẽ có một thái độ
thản nhiên với mọi sự ở thế gian. Khi biết rằng tất cả đều là không đáng kể, điểm
sáng của quý vị sẽ tích tụ ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn. Khi tích lũy đến
một trình độ trí tuệ, một trình độ Bát-nhã nhất định, nó sẽ trở thành Đàn thành
(mandala) trên đầu quý vị. Nhiều người không hiểu tại sao trên đầu chư Bồ Tát
luôn có những vòng hào quang, đó chính là điểm sáng của các Ngài, là đàn thành,
là kết tinh của trí tuệ và Bát-nhã.
Khi có điểm sáng của trí tuệ Bát-nhã, quý
vị có thể "thần hành đạo", nghĩa là tinh thần của quý vị có thể du
hành đến cõi Tứ Thánh Đạo. Không tranh giành, không đoạt giật với ai bất cứ điều
gì, tinh thần của quý vị có thể giải quyết mọi phiền não thế gian. Dù thân quý
vị vẫn ở nhân gian, nhưng tinh thần đã giải thoát, đã tiến vào Tứ Thánh Đạo, tức
là đã thành A La Hán, Bồ Tát và Phật.
Khi ở nhân gian, đôi lúc chúng ta rất
muốn lên trời, nhưng chỉ có thể thực hiện trong mơ. Quý vị mơ thấy mình ở trên
trời, đó có thể là pháp thân của quý vị; người khác mơ thấy quý vị, đó cũng có
thể là pháp thân của quý vị. Thân thể quý vị nhìn thấy ở nhân gian là báo
thân—thân chịu quả báo. Khi thấy hóa thân của mình chuyển thành pháp thân, rồi
từ từ dùng trí tuệ của mình để nâng lên cảnh giới Tứ Thánh Đạo của Bồ Tát, đó
chính là quý vị đã minh tâm kiến tánh.
Phi hữu phi vô (chẳng phải có, chẳng
phải không). Quý vị nói xem, ở nhân gian quý vị rốt cuộc là người hay Bồ Tát?
Người khác nói không biết. Nhưng mọi việc quý vị làm, người khác đều gọi quý vị
là Bồ Tát. Vì quý vị luôn giúp người, không tính toán so đo, có thể nhẫn nhục,
có thể hy sinh vì người khác, quý vị là một vị Bồ Tát. Vậy nếu là Bồ Tát, tại
sao vẫn còn thân xác? Nếu là người, tại sao cảnh giới lại cao như Bồ Tát? Rốt
cuộc quý vị là Bồ Tát hay là người? Phi hữu phi vô, phi tâm phi Phật (chẳng phải
tâm, chẳng phải Phật), đây chính là sự thăng hoa của cảnh giới. Có những người
tốt đến mức quý vị không còn xem họ là người thường nữa, họ suốt ngày làm việc
thiện, giúp đỡ người khác, họ không còn giống một người bình thường mà là một bậc
thánh nhân, khái niệm là như vậy. Tinh thần của họ mang lại cho quý vị niềm vui
và hạnh phúc, điều đó không thể diễn tả bằng lời mà là một loại cảm nhận. Giống
như Quán Thế Âm Bồ Tát, Ngài giúp đỡ, yêu thương chúng ta không phải là điều có
thể hiểu được bằng ngôn ngữ, cũng không chỉ đơn thuần là một cảm giác, mà đó là
sự biết ơn từ tận đáy lòng. Bởi vì chúng ta chỉ cầu một việc rất nhỏ, Bồ Tát đều
hữu cầu tất ứng, vậy thì còn ngôn từ nào có thể giải thích, có thể hiểu được sự
quan tâm từ bi, chăm sóc tỉ mỉ của Bồ Tát dành cho chúng ta?
Con người sống trên đời, tu hành phải
hiểu trí tuệ là gì. Không hiểu trí tuệ thì sẽ dần rời xa trí tuệ. Không hiểu từ
bi là gì thì sẽ dần trở nên hung dữ. Không hiểu giúp người là gì thì dần dần
cũng không thể giúp được chính mình. Chúng ta phải hiểu rằng, sống trên đời phải
biết "diệu dụng nhi hóa chi"—khéo léo vận dụng Phật pháp để chuyển
hóa thành trí tuệ của mình. Phật pháp là trí tuệ tối cao của nhân gian, có thể
giúp chúng ta vượt qua mọi phiền não. Tôi đã từng kể, tôi bảo một anh chàng người
Đông Bắc niệm kinh. Ban đầu anh ta không biết niệm, nhưng lại thích xem chương
trình xem đồ đằng (totem) của tôi. Anh ta nói: "Sư phụ, Thầy xem chuẩn thật."
Tôi nói với anh ta: "Thầy tặng con chuỗi Phật này, con đeo vào tay
đi." Anh ta đeo vào rồi hỏi: "Có tác dụng gì ạ?" Tôi nói:
"Sẽ gia hộ cho con khai mở trí tuệ." Anh này thường xuyên đánh vợ. Một
thời gian sau, anh ta quay lại nói với tôi: "Sư phụ, có lần con lại nổi
nóng, vừa giơ tay định đánh vợ thì nhìn thấy chuỗi hạt trên tay, thế là con dừng
lại." Tôi nói: "Đó không phải là trí tuệ sao? Con đeo chuỗi hạt này
đã có trí tuệ rồi. Con biết đấy, cái miệng không chỉ để ăn, mà còn để giải
thích, trình bày, giao tiếp với người khác, chứ không phải dùng tay để đánh người."
Anh ta đã học được trí tuệ. Vì vậy, chúng ta phải biết khéo léo vận dụng Phật
pháp để chuyển hóa.
Tu Phật chân chính là mỗi một khởi tâm
động niệm đều phải là Bồ Tát, phải tu tâm thanh tịnh. Khởi tâm động niệm là gì?
Khi trong tâm quý vị vừa dấy lên một ý nghĩ xấu: "Ấy, không được nghĩ thế,
nó sẽ hại mình", "Ôi, làm vậy mình sẽ gặp xui xẻo", chỉ một niệm
khởi lên là phải nghĩ như vậy. Sư phụ nói cho quý vị biết, một người đàn ông muốn
thành công, nếu sắp có một hợp đồng lớn thì không được khởi niệm tà dâm, nếu khởi
niệm thì hợp đồng đó sẽ không ký được. Vì vậy nhiều người khi làm ăn đều nghĩ:
"Mình không được tà dâm, Sư phụ nói tà dâm sẽ gặp xui xẻo; xui xẻo thì việc
kinh doanh sẽ sụp đổ, bao nhiêu nhân viên trong công ty mình nuôi sao nổi?"
Anh ta đã tự kiềm chế, vì lợi ích lớn hơn đã đè nén ham muốn đó lại, thực chất
đó chính là giữ giới.
Tôi vừa nói với mọi người, giới luật
chính là để bịt lại những lỗ hổng phước đức của mình. Hôm nay phúc khí đến, quý
vị bịt lại lỗ hổng của mình, "tôi giữ giới", Bồ Tát rất vui, và chính
quý vị cũng rất vui. Vì vậy phải tu ý niệm của Bồ Tát. Khởi tâm động niệm đều
có Phật ngự trên thân quý vị, lâu dần, trên người quý vị sẽ có đạo tràng. Cho
nên Sư phụ mong các quý vị hãy nỗ lực để trong tư duy và hành vi của mình có được
đạo tràng của Bồ Tát. Tu Phật phải có đạo tràng, đạo tràng là nơi chư Bồ Tát
thường lui tới. Trong tâm quý vị thường có đạo tràng, cũng giống như có một sân
bay vậy; có sân bay thì máy bay mới có thể hạ cánh. Hôm nay trong tâm quý vị có
đạo tràng của chư Phật Bồ Tát, thì các Ngài sẽ thường xuyên ngự vào tâm quý vị,
khi đó trong tâm quý vị vừa có Bồ Tát, lại vừa có Phật. Một người trong lòng có
Phật, có Bồ Tát, sao có thể không thuận lợi? Sao có thể không hạnh phúc?
Hôm nay tôi sẽ kể cho quý vị nghe một
câu chuyện khác về Đức Phật thời xưa.
Khi ấy, Đức Phật đang trú tại vườn
Trúc Ca-lan-đà ở thành Vương Xá. Một hôm, Đức Phật bảo các vị Tỳ-kheo:
"Trên thế gian này có bốn loại ngựa tốt. Loại thứ nhất, khi bạn điều khiển
nó, bạn chỉ cần giơ roi lên, nó nhìn thấy bóng roi là lập tức biết ý người điều
khiển mà hành động, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc trái hoặc phải, đều thuận theo ý
người cầm cương. Đây là con ngựa tốt hạng nhất trên đời."
Đức Phật lại nói: "Này các Tỳ-kheo,
lại có loại ngựa tốt không nhận ra được bóng roi, nhưng nếu ngọn roi chỉ khẽ chạm
vào lông hoặc đuôi, nó có thể lập tức giật mình nhận ra ý của người điều khiển,
hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc trái hoặc phải. Đây là con ngựa tốt hạng hai trên đời."
Đức Phật lại nói: "Này các Tỳ-kheo,
nếu con ngựa tốt không nhận ra bóng roi, cũng không vì chạm vào lông đuôi mà
thuận theo ý người điều khiển, mà phải dùng roi quất vào da thịt nó mới nhận ra
ý muốn, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc trái hoặc phải, đây là con ngựa tốt hạng ba
trên đời."
"Này các Tỳ-kheo," Đức Phật
nói tiếp, "Nếu không thể như ba loại ngựa trên mà nhận ra ý của người điều
khiển, mà phải dùng dùi sắt đâm vào thân, đau thấu xương tuỷ mới nhận ra ý người
điều khiển, và người đánh xe phải dắt nó đi suốt đường thì nó mới thuận theo ý
muốn, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc trái hoặc phải, đây là con ngựa tốt hạng tư
trên đời."
Trong thời Chánh pháp, cũng có bốn hạng
thiện nam tử tồn tại trên thế gian. Hạng hiền thiện nam tử thứ nhất là người
nghe nói có ai đó bị bệnh tật, khốn khổ, thậm chí qua đời, sau khi nghe về nỗi
khổ sinh, lão, bệnh, tử của người khác, trong lòng liền dấy lên sự lo sợ, và y
theo Chánh pháp mà tư duy, tinh tấn tu hành. Người này giống như con ngựa tốt
chỉ cần nhìn bóng roi là có thể điều phục. Đây là hạng hiền thiện nam tử thứ nhất
trên đời. Đức Phật dùng ví dụ này để chỉ ra những người có thể tự điều phục, thấy
cái xấu của người khác liền nghĩ đến mình và lập tức sửa đổi khuyết điểm.
Hạng hiền thiện nam tử thứ hai trên thế
gian này, không thể vì nghe người khác kể về bệnh tật, khốn khổ hay cái chết mà
sinh tâm lo sợ, không tinh tấn tu hành. Họ phải tận mắt thấy người khác chịu khổ
sinh, lão, bệnh, tử thì mới cảm thấy sợ hãi, mới nỗ lực tu hành. Người này giống
như con ngựa tốt phải chạm vào lông đuôi mới có thể điều phục, thuận theo ý người.
Đây là hạng hiền thiện nam tử thứ hai, biết tự điều phục trong Chánh pháp. Có
những người nghe người khác nói là thay đổi ngay.
Đôi khi Sư phụ nói với các con:
"Con xem người kia gặp chuyện không may rồi, xui xẻo rồi, các con phải tự
mình tranh thủ tu đi", chúng không có cảm giác gì; đợi đến khi tận mắt thấy:
"Thật này, bạn học này bị bệnh rồi", chúng mới bắt đầu lo lắng. Đây
là loại thứ hai.
Đức Phật tiếp tục giảng, nếu thiện nam
tử không thể vì nghe hoặc thấy người khác chịu khổ sinh, lão, bệnh, tử mà sinh
tâm lo sợ để tinh tấn tu hành, mà phải đợi đến khi tận mắt thấy người thân, bạn
bè của mình trong làng, trong xóm bị đau khổ hoặc qua đời, họ mới sinh tâm lo sợ,
mới có thể y theo Chánh pháp mà tư duy, tinh tấn tu hành. Người này giống như
con ngựa tốt thứ ba, phải bị roi quất vào da thịt mới có thể điều phục, mới có
thể tinh tấn. Đây là hạng hiền thiện nam tử thứ ba.
Hạng hiền thiện nam tử thứ tư là người
như thế nào? Đó là người không nghe, không thấy nỗi khổ sinh, lão, bệnh, tử của
người khác. Giống như nhiều người nghe nói "ai đó chết rồi", họ nói:
"Liên quan gì đến tôi? Có phải tôi chết đâu." Nhiều người nói
"người kia khổ quá", họ nói: "Liên quan gì đến tôi? Có phải tôi
khổ đâu." Chỉ đến khi chính bản thân họ cảm nhận được sự già nua, đau đớn,
bệnh tật của mình, lúc sắp chết mới nghĩ: "Tôi phải sinh tâm yếm ly (tâm
nhàm chán thế tục, muốn thoát ly), tôi sợ hãi, tôi không muốn chết", lúc
đó họ mới tinh tấn tu hành. Giống như nhiều người mắc bệnh ung thư rồi mới chịu
ngày ngày niệm kinh, những người này giống như con ngựa tốt thứ tư, phải chịu
đau đớn thấu da thấu thịt mới có thể điều phục. Nói cách khác, chỉ khi chính
mình đau rồi mới chịu thay đổi. Vợ ốm họ cũng không thay đổi; con ốm họ cũng chẳng
thấy đau; chỉ khi chính mình đau, họ mới nghĩ: "Tôi phải ăn chay, tôi phải
tụng kinh." Đây là hạng hiền thiện nam tử thứ tư. Thực tế là phải tự mình
cảm nhận thì họ mới có thể tự điều phục. Đây là câu chuyện Đức Phật kể trong
Kinh A-hàm.
Sư phụ hy vọng mọi người phải điều phục
nội tâm của mình, tu tâm để nâng cao cảnh giới, dần dần giải thoát khỏi đau khổ,
dần dần thấu hiểu người khác. Hiểu được nỗi đau của người khác, quý vị sẽ không
đi nói xấu họ; biết được nỗi buồn của người khác, quý vị sẽ không chạm vào vết
thương lòng của họ. Đừng đợi đến khi bị người khác làm tổn thương, đến khi
chính mình đau khổ, u sầu, quý vị mới nghĩ: "Tôi phải tinh tấn, lần sau
tôi sẽ không nói họ như vậy nữa." Giống như nhiều người cãi nhau, chửi mắng
đến tổ tiên của người khác, bị người ta đánh cho một trận, đau rồi mới biết sau
này không được chửi mắng đến bậc trưởng bối của người ta, đạo lý đều như nhau.
Tại sao phải đợi bị người khác đánh rồi mới chịu thay đổi? Đó là vì không có
trí tuệ. Vì vậy, người không có trí tuệ sẽ sinh ra đau khổ và bi ai. Mong rằng
mỗi người học Phật chúng ta đều phải sở hữu trí tuệ, phải học theo lòng đại từ
đại bi của Quán Thế Âm Bồ Tát, từ bi với chúng sinh, thì nhất định sẽ đổi lại
được một cuộc đời hạnh phúc.
Hôm nay bài "Bạch Thoại Phật
Pháp" xin tạm dừng tại đây. Cảm ơn đại chúng.