LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 17
ĐIỀU DƯỠNG THÂN TÂM, NHẪN NHỤC LÀM ĐẦU
(18/03/2020)
Sư Phụ
thường nói, người học Phật phải học tu trí huệ, nhất định phải tu trí huệ. Bất
luận quý vị gặp người thế nào, cũng đừng nhìn vào chuyện đúng sai, thiện ác hay
quá khứ của họ, vì những điều đó không liên quan đến quý vị. Chuyện họ làm đúng
hay sai, chỉ cần tự tâm quý vị minh bạch là được. Dù họ có thiện ác, có quá khứ
không tốt, quý vị cũng phải nhìn bằng con mắt tích cực. Đó là điều chúng ta thường
nói đến, rằng quý vị biết sự vật luôn phát triển, hôm nay nó có thể không tốt,
nhưng ngày mai có thể sẽ tốt hơn. Khi quý vị nhìn nhận như vậy, tự tánh của quý
vị—tức bổn tánh của chính quý vị—sẽ không lay động. Đây chính là điều mà giới đạo
Phật thường nói: ngoại cảnh thay đổi, nhưng bổn tánh của ta vẫn như như bất động.
Khi quý vị
gặp một người mà hễ mở miệng là bàn chuyện dài ngắn của người khác, thì người
đó đã đi ngược lại với lý tưởng của chư Phật Bồ Tát. Bởi vì Bồ Tát không luận
bàn đến đúng sai (thị phi) của người khác, một khi quý vị đã dính vào thị phi
thì quý vị sẽ chấp trước. Khi tâm quý vị cố chấp, hành động của quý vị cũng sẽ
cố chấp, vì tâm điều khiển hành vi. Cứ thế, quý vị sẽ tự dựng lên rất nhiều rào
cản cho chính mình. Tại sao nhiều người ở nơi làm việc lại không được yêu mến?
Rất đơn giản, vì họ nghĩ: “Anh không thích tôi thì thôi, tôi cũng chẳng ưa gì
anh. Anh coi thường tôi, tôi còn coi thường anh hơn”. Trong tâm họ tự có một
rào cản, họ luôn cho rằng người khác sai, chỉ mình mình đúng là đủ rồi.
Điều này
cần phải có chừng mực. Nếu sự chấp trước ảnh hưởng đến quý vị, khiến quý vị
không thể hòa hợp với người khác, thì tức là quý vị đang ở trong chướng ngại.
Có một cách để xem bản thân có đi quá xa hay không: với người mà quý vị không
thích, khi họ nói chuyện, quý vị có thể tùy duyên được không? Nếu họ kể chuyện
cười, quý vị có thể cười theo họ không? Nếu họ nói điều quý vị không muốn nghe,
quý vị vẫn có thể mỉm cười với họ được không? Nếu làm được, điều đó có nghĩa là
quý vị đang tùy duyên và sẽ không bị vướng vào chướng ngại với họ. Khi có chướng
ngại, quý vị phải niệm Tiêu Tai Cát Tường Thần Chú, đúng không? Để
hóa giải với họ, hóa giải nhân duyên – thì niệm Giải Kết Chú.
Chúng ta
phải có nhận thức về vạn vật trên thế gian này, tức là nhận biết và thấu hiểu.
Trên đời này, hễ có thiện thì ắt có ác; nơi nào có ác, nơi đó ắt cũng có thiện.
Vì vậy, đừng bao giờ xem thường người khác. Trên đời này, khi thấy việc ác, quý
vị phải nghĩ rằng vẫn còn có người tốt; khi thấy nhiều việc thiện, quý vị phải
nghĩ rằng thật không dễ dàng, phía trước vẫn còn nhiều trở ngại. Nếu quý vị
không chấp trước, dần dần cảnh giới của quý vị sẽ đạt đến tự tánh bất động,
chính là "như như bất động" mà Phật pháp giảng. Điều này không có
nghĩa là ở nhân gian, quý vị thấy mọi việc mà tâm không hề lay động. Thực ra, vấn
đề là tâm quý vị đang dao động về hướng nào: quý vị đang bước vào cõi thị phi,
hay đang an trụ trong bổn tánh Phật pháp với tâm như như bất động? Nếu hôm nay quý
vị an trụ trong bổn tánh, quý vị sẽ không vướng vào thị phi.
Sư phụ
nói thế này có thể mọi người vẫn chưa hiểu, Sư Phụ xin ví dụ. Giả sử có hai người
đang cãi nhau, quý vị đứng bên cạnh sẽ biết rõ nhất ai đúng ai sai. Họ cãi nhau
rất kịch liệt, trong lòng quý vị hiểu rõ. Nhưng đến khi quý vị không kìm được nữa
mà xen vào, quý vị nói: “Anh sai rồi, anh không thể đối xử với phụ nữ như vậy”.
Quý vị tưởng rằng cô ấy đúng, anh ta sai, nhưng thực ra lúc đó quý vị đã bước
vào một cảnh giới khác, và cảnh giới đó chính là thị phi. Vì vậy, nhiều khi
chúng ta không hiểu người khác mà đã vội vàng kết luận. Khi có chút cảm tình với
ai, ta có thể sẽ giúp đỡ, bao che cho họ. Thực ra, tất cả những điều này đều là
nhân quả mà chúng ta không hiểu.
Sư Phụ
đưa ra một ví dụ đơn giản: nếu trên xe buýt có hai người va vào nhau, người phụ
nữ bị va rất đau, nhưng cô ấy cứ đứng mắng anh kia mãi không thôi. Mắng một hồi
lâu, những người xung quanh sẽ nói: “Thôi được rồi, người ta không nói gì nữa,
cô còn mắng làm gì?” Cuối cùng, dù người phụ nữ bị làm đau, nhưng đạo lý lại
thuộc về anh chàng kia.Tại sao vậy? Bởi vì người khác chỉ thấy được một, không
thấy được hai; chỉ biết một, mà không biết hai. Thực tế, sự việc này bắt nguồn
từ cú va chạm. Đây là lý do tại sao chúng ta phải nhìn nhận vấn đề một cách
toàn diện. Đôi khi quý vị không hề biết chân tướng của sự việc, cũng giống như
chúng ta sống cả một đời, tại sao lại làm sai nhiều việc đến vậy? Không ai muốn
làm sai cả, nhưng vì quý vị không nhìn thấu sự việc, quý vị cho rằng nó đúng,
nên sau đó mới làm sai. Và khi đã làm sai rồi, quý vị vẫn tưởng mình đúng, đó
chính là vô minh của con người. Cả đời mình, chúng ta đã làm bao nhiêu việc mà
mình cứ ngỡ là đúng, để rồi khi về già nhìn lại mới thấy mình đã sai quá nhiều.
Và ngược lại, có những việc ta từng cho là sai, thì bây giờ ngẫm lại mới thấy
hóa ra lại là đúng.
Vì vậy,
giới đạo Phật có câu “nhãn
kiến diệc phi chân” – mắt thấy cũng chưa chắc là thật. Ví dụ
trong nhà, cha mẹ cãi nhau, chưa chắc cha đúng, cũng chưa chắc mẹ đúng. Nhưng nếu
con cái thân với cha, nó sẽ bênh vực cha và cho rằng cha đúng. Nếu nó bênh vực
mẹ, nó sẽ thấy mẹ đúng. Đó là vì con người đã rơi vào thị phi, rơi vào một loại
định kiến. Người thực sự có trí tuệ sẽ hiểu rằng, ngay cả những gì mắt thấy
cũng chưa chắc là sự thật.
“Nhĩ văn diệc thị giả” – tai nghe cũng là giả. Giống như chúng ta ngày nay, trong
xã hội vô cùng phát triển này, mỗi ngày chúng ta xem biết bao nhiêu tin tức, có
bao nhiêu bản tin là thật, bao nhiêu là giả? Có những tin tức sai sự thật, cần
phải đính chính lại. Nhưng tại thời điểm đó, chúng ta đọc xong thì vô cùng tức
giận hoặc phấn khích, để rồi vài giờ sau mới biết đó là tin thật hay tin giả.
Vì vậy, trước hết phải học được nội tâm như như bất động. Bất kể nghe tin tốt
hay tin xấu, hãy học cách kiểm soát tâm mình, đừng để nó lay động, đừng vội cho
rằng việc này tốt hay việc kia không tốt.
Hiểu được
những đạo lý này, thì “tâm như lưu thủy thường tự tại” – tâm sẽ luôn thong dong
tự tại như dòng nước chảy. Các quý vị xem, dù có chuyện gì xảy ra, dòng nước vẫn
cứ trôi. Nếu ở nhân gian, dù gặp phải chuyện gì, tâm chúng ta vẫn như như bất động
mà học Phật, niệm kinh, phóng sinh, phát nguyện, đối tốt với chúng sinh, giúp đỡ
chúng sinh, thì đó chính là tâm ta tự tại như dòng nước. Khi trong tâm có Phật
tánh tuôn chảy, thì dù ngoại cảnh có biến đổi thế nào, chúng ta vẫn có thể như
như bất động. “Vân như phiên cổn hà tất hữu” – mây cuồn cuộn trên trời, hà tất
phải bận tâm? Ý nói rằng: hôm nay thấy mây cuồn cuộn, một lát sau nó liền tan
biến. Phiền não của hôm nay là chuyện của hôm nay, ngày mai sẽ không còn nữa.
Ngày mai sẽ có phiền não mới, thì ngày mốt sẽ có cách giải quyết mới. Con người
sống trên đời nên giữ vững tâm thanh tịnh của mình.
Chúng ta
phải hiểu rằng, bất kể làm gì, tâm trạng con người khó tránh khỏi những lúc
không vui, không thoải mái. Dùng từ ngữ hiện đại mà nói, chúng ta thường gặp những
chuyện “gây sụp đổ”. Giới trẻ bây giờ hở ra là nói: “Sư Phụ ơi, con sụp đổ rồi.”
Ngày xưa người ta không nói “sụp đổ”, mà chỉ là ưu uất, nghĩ không thông, đau
khổ, phiền não. Người bây giờ động một chút là “sụp đổ”. Nhưng dù là nổi nóng,
phẫn nộ, điên tiết hay phát cáu, thì tất cả đều là đang tức giận. Sư Phụ thường
nói với các quý vị, cơn giận này là do mình ‘sinh’ ra đó. Quý vị không ‘sinh’
nó ra thì lấy đâu ra mà giận? Quý vị nghĩ không thông, bị tắc nghẽn, khí huyết
không lưu thông, khí trường không vận hành, thế là cơn giận bùng phát. Nhưng dù
quý vị giận ai đi nữa, người bị tổn thương luôn là chính quý vị. Khi quý vị nổi
giận với người khác, bất kể ai đúng ai sai, hãy nhớ rằng quý vị chắc chắn là
người bị tổn thương đầu tiên, hơn nữa còn bị tổn thương nặng. Vì vậy, người có
trí tuệ thật sự sẽ không dễ dàng nổi giận.
Cuộc sống
vốn không thể tách rời phiền não. Sống trong thế giới này, làm sao thoát khỏi
phiền não được? Do đó, điều chỉnh tâm thái của mình là vô cùng quan trọng. Giống
như trong Đông y, một người phải biết điều dưỡng thân tâm, điều dưỡng nội tạng.
Hôm nay trong người thấy nóng, thì uống thêm chút nước. Nhiều Phật hữu ở miền
Nam rất thích hầm canh. Gần đây trời trở lạnh, đến mùa tẩm bổ, họ sẽ hầm những
món canh bổ dưỡng, có tính nóng để bồi bổ cơ thể. Nếu là mùa hè, trời nóng bức,
hỏa khí vượng, thì họ sẽ nấu sâm bổ lượng để thanh nhiệt. Mỗi người đều phải học
cách tự điều chỉnh, không để tâm mình bị tổn thương. Điều chỉnh sẽ dần dần khôi
phục lại cái gốc của tâm hồn quý vị. Cái gốc đó là gì? Vốn dĩ là sự tĩnh lặng.
“Bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai” (Xưa nay không một vật, bụi trần bám
vào đâu).
Thế giới
này, ngày nào cũng có người gây sự với quý vị, ngày nào cũng có người mắng chửi
quý vị, ngày nào quý vị cũng không vui. Hà cớ gì phải không vui? Hãy tự điều chỉnh
mình, đừng lo nghĩ quá nhiều. Nội tâm của quý vị vốn dĩ không có gì cả, chỉ vì
nghe người khác nói điều không hay, hoặc mắt thấy chuyện không vui, tâm thái của
quý vị mới bắt đầu thay đổi. Từ góc độ tâm lý học, điều này là để ổn định tư
duy nội tâm, không để nó bị ảnh hưởng dây chuyền bởi hoàn cảnh, vì hoàn cảnh
tác động đến chúng ta một cách liên đới. Rất nhiều người vốn tính không nóng nảy,
nhưng gặp một chuyện không vui, rồi lại thêm một chuyện không vui nữa, nếu phải
chịu đựng quá ba lần, tâm thái của họ sẽ bắt đầu thay đổi, mất cân bằng. Hôm
nay tôi gặp quý vị, dù tôi thấy quý vị rất đáng ghét, tôi nói một lần, quý vị
có thể nhẫn nhịn. Lần thứ hai lại đến, quý vị vẫn nhịn được. Đến lần thứ ba, quý
vị cũng có thể nhịn được. Nhưng đến lần thứ tư, mặt quý vị bắt đầu sa sầm lại.
Tới lần thứ năm, có thể quý vị sẽ chỉ thẳng vào mặt họ mà mắng. Điều này cho thấy
sức chịu đựng để điều chỉnh tâm thái của quý vị chưa đủ. Hãy giữ vững tâm thái
của mình, nếu không, quý vị nhất định sẽ phải hối hận về cuộc sống, hối hận về
số phận của mình.
Nhiều người vì “tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu” (không nhịn được
việc nhỏ, sẽ làm hỏng việc lớn). Đôi khi, quý vị thấy sự việc trước mắt vẫn
chưa có thay đổi gì về bản chất, nhưng chính phiền não bên ngoài lại thôi thúc quý
vị: “Mình phải thay đổi nó, mình muốn làm nó khác đi”. Thực ra, sự thay đổi thực
sự vẫn chưa hề xảy ra, đó chỉ là sự chuyển biến trong tâm thái của chúng ta mà
thôi. Đôi khi chỉ một phút bốc đồng là phải hối hận cả đời. Có những người biết
rõ sự bốc đồng hôm nay sẽ dẫn đến tù tội, kiện tụng, nhưng họ vẫn cứ làm. Điều
đó cho thấy khả năng tự chủ của họ hoàn toàn không đủ.