LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 18
KHẮC PHỤC TÂM MA, CHÁNH TÍN CHÁNH NIỆM
(18/03/2020)
Sau
đây Sư phụ xin kể cho quý vị nghe một câu chuyện nhỏ.
Một
hôm, có một vị tiểu hòa thượng gánh một cái thùng, thật không dễ dàng đựng được
thùng nước đầy, vừa đi được vài bước thì bị một hòn đá làm trượt chân, cả người
trượt ngã, tự mình trượt té còn kinh hãi nhảy thót lên. Tất cả nước trong thùng
vất vả cực nhọc được đưa lên một cách khó khăn từ nơi xa xôi đã bị đổ sạch ra
ngoài. Trong lúc nhất thời, cậu ta vô cùng tức giận, dùng chân đá vào hòn đá và
trong lòng thầm mắng: “Đều là lỗi của ngươi.” Lúc này khi vừa đá vào, không chỉ
cả người trượt ngã, mà ngay cả cái thùng cũng bị vỡ. Sau đó, cậu ta đến hỏi một
vị thiền sư.
Và
vị sư phụ nói với cậu ta rằng: “Này hài tử, con ngồi xuống trước đi, ta kể cho
con nghe một câu chuyện được chứ? Hãy lắng nghe sư phụ kể chuyện để trấn an cảm
xúc và bình tĩnh lại. Nếu không, con sẽ không thể làm tốt bất cứ điều gì.”
Tiểu
hòa thượng nói: “Thưa sư phụ! Xin thầy hãy giảng giải cho con hiểu.”
Thiền
sư bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa có một con lạc đà đi trong sa mạc, đúng vào
buổi trưa khi ánh nắng như một quả cầu lửa lớn. Nó bị cháy nắng, vừa khát vừa
đói, trong lòng đầy bực tức và không biết trút giận vào đâu. Ngay lúc này,
không ngờ có một mảnh kính vỡ lại đâm vào lòng bàn chân làm nó bị thương nhẹ,
khá đau nhưng vẫn chưa chảy máu. Con lạc đà vừa đói vừa mệt lử, cơn giận trong
lòng càng bốc lên ngùn ngụt, nó giơ chân đá mảnh vụn ra ngoài, lại vô tình làm
rách vết thương ban đầu. Vết thương ngày càng sâu, máu đỏ tươi chảy ra từ chân
lạc đà, nhuộm đỏ cả mặt cát. Sự việc còn chưa kết thúc, con lạc đà tức giận chỉ
biết khập khiễng tiến về phía trước, vết máu bắn ra thu hút lũ kền kền bay lượn
trên bầu trời. Con lạc đà sợ hãi đến nỗi chạy về phía rìa sa mạc, cố gắng tránh
chúng. Nó bị kiệt sức và chảy máu đầm đìa, trong lúc bất lực và hốt hoảng,
không ngờ rằng nó lại lao vào một ổ kiến ăn thịt người. Kiến ăn thịt người là
loài kiến ăn thịt, chúng rất to. Những con kiến ăn thịt người vừa ngửi thấy mùi
máu liền lao về phía con lạc đà với mật độ dày đặc, một lúc sau con lạc đà đáng
thương ngã xuống đất, máu me đầm đìa và bị hàng vạn con kiến ăn thịt người ăn
sạch.
Vị
thiền sư kể đến đây và nói với vị tiểu hoà thượng rằng: “Này hài tử, con có
biết lạc đà trước khi chết nó hối hận nhất điều gì không?”
Lúc này vị tiểu hoà thượng mới hiểu ra và nói:
“Thưa sư phụ, lạc đà hối hận nhất chính là không nên nổi giận với một mảnh thủy
tinh nhỏ”.
Người
học Phật chúng ta nên rút ra bài học từ câu chuyện này, khi gặp chuyện không
vui thì phải biết kìm nén cảm xúc, bình tĩnh lại rồi mới giải quyết được sự
việc. Như Sư phụ thường nói với quý vị, khi quý vị có khúc mắc trong lòng, hãy
đặt nó xuống, đừng chạm vào nó, nếu không quý vị sẽ làm những việc khiến cho
bản thân mình hối hận không kịp. Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, khi gặp
chuyện không vui, nhiều người trở nên hung bạo, mất đi lý trí và sự điềm tĩnh,
từ đó ảnh hưởng đến chí khí của mình. Người học Phật chỉ khi có được tấm lòng
trong sáng vô tư, thiện đãi sinh mệnh, thiện đãi người khác thì mới có thể
thiện đãi được với chính mình.
Thành
tựu được đại sự trong đời đòi hỏi phải có sức chịu đựng phi thường, một người
có thể thành công phải có sức chịu đựng và sức nhẫn nại vượt người thường.
Người học Phật chúng ta mỗi ngày đọc Kinh, ăn chay, học Phật, cứu độ chúng
sinh, chẳng phải dựa vào sức nhẫn nại của mình sao? Một ngày nào đó khi chúng
ta bước vào thế giới Tây Phương Cực Lạc, khi chúng ta bước vào Tâm Linh Tịnh
Độ, thì người khác sẽ hâm mộ đấy! Khi chúng ta thực sự tận hưởng loại hạnh phúc
ở nơi Thiên giới, điều đó phụ thuộc vào sự kiên định và kiên nhẫn từng bước
từng bước như thế này của chúng ta bây giờ, vì vậy để đạt được thành công, phải
học cách vượt qua khó khăn.
Hỷ
nộ ái lạc là lẽ thường tình của con người, rất bình thường. Tại sao có người
gặp chuyện thì nổi giận đùng đùng, có khi là mưa to gió lớn, trong khi đó thì
lại có người dù gặp chuyện gì cũng luôn vui vẻ điềm đạm, mưa thuận gió hòa? Đây
chính là chúng ta có nắm vững được hay không về việc cân bằng nội tâm. Khi gặp
chuyện không vui, nên điều chỉnh lại tâm thái của mình, điều chỉnh tâm trạng
của mình, suy nghĩ nhiều hơn “chuyện này nhất định sẽ trôi qua”; khi tức giận
thì hãy tự hỏi bản thân nhiều hơn, có thời gian để tức giận vì những điều này
không, có được bao nhiêu sinh mệnh để lãng phí cho những điều tức giận đó.
Người học Phật thực sự phải hiểu rằng, thị phi ngày ngày có, không nghe tự
nhiên không có; thị phi ngày ngày có, không nghe thì vẫn có; thị phi ngày ngày
có, và chúng ta đang tìm kiếm lý do hàng ngày. Đài trưởng giảng rằng, nếu trong
lòng không có thị phi (đúng sai), thì tự nhiên trong tâm quý vị sẽ không có
đúng, và cũng chẳng có sai.
Khi
chúng ta có được một chút của cải, nó không phải là của riêng ta, mà đó là cho
chúng ta vay mượn, và chúng ta đang tạm thời giúp người khác giữ số tài sản này
ở chốn nhân gian, bởi vì khi chúng ta ra đi, những thứ này sẽ thuộc về người
khác. Vì vậy đừng ham muốn có được bao nhiêu ở thế gian. Đừng nghĩ là mình có
được những thứ tài sản đó, trên thực tế quý vị rất dễ dàng bị nó chiếm hữu, bởi
khi quý vị bị những thứ tài sản này chi phối, thì cũng giống như những người đi
vay tiền mua nhà, ngày ngày bị mắc kẹt trong khoản nợ nhà, nếu không đi làm
không trả nợ thì tiền lãi cộng với tiền gốc nặng như một quả núi sẽ bị đè nặng
đến thở không ra hơi.
Chúng
ta làm người, dù có danh lợi hay không, dù có được tài phú hay bần cùng, đừng
bao giờ vì một tranh chấp nhỏ mà xa lánh những người bạn Phật tử hoặc người
thân và bạn bè của mình, bởi những oán hận nhỏ trong lòng sẽ khiến chúng ta
quên đi những ân tình mà người khác đã từng đối xử với chúng ta trong quá khứ.
Không học Phật thì quý vị là “nhân”, học Phật rồi thì quý vị chính là “thánh
nhân”, có thể khai ngộ thì quý vị chính là “Bồ Tát”; Nếu như có thể Chánh Đẳng
Chánh Giác, hơn nữa đã triệt ngộ rồi, vậy thì quý vị chính là “Phật”. Người học
Phật đừng bao giờ phạm phải lỗi lầm lớn nhất của con người, đó là không dám đảm
nhận cái tâm của một vị thánh nhân và sở hữu tâm từ bi của một vị Bồ Tát.
Người
học Phật chúng ta phải học cách bao dung với những người có ý kiến khác mình
thì cuộc sống của chúng ta sẽ dễ dàng hơn, và sẽ không có quá nhiều hối tiếc.
Hãy lắng nghe người khác nhiều hơn, sẽ thay đổi được chính mình, và sẽ giảm bớt
đi những nỗi đau trong cuộc sống. Phải học cách khoan dung, thì mới có thể thay
đổi được người khác, bởi vì nhiều người bị dính mắc bởi việc thay đổi người
khác, nên mỗi ngày đều muốn đi uốn nắn người ta và gây ra nhiều hối tiếc cho
chính mình vào ngày mai.
Sư
phụ kể một câu chuyện cho mọi người nghe, và những câu chuyện này đều rất quan
trọng, bởi vì từ bên trong đó có thể nghe được nhiều triết lý của cuộc sống.
Ngày
xửa ngày xưa, ở một ngọn núi rậm rạp, trên một cái cây to, có một con quạ già
tên là Cù Kỳ đã sinh ra một vài con quạ con dễ thương và nó rất yêu quý những
con quạ con của mình. Con quạ già Cù Kỳ thường chơi trong núi sâu và rừng rậm,
sau một thời gian dài, nó lại kết bạn với một con khỉ ở trong rừng, tình bạn
của chúng rất sâu sắc. Con rắn độc sống trong khu rừng gần đó theo dõi những
con quạ nhỏ dễ thương được sinh ra từ con quạ già, nó thường chăm chú nhìn lên
cái cây đó và nghĩ: nếu một ngày nào đó, khi con quạ già và con khỉ đi vắng,
thì nó sẽ có cơ hội đi đến và nuốt chửng những con quạ con.
Một
hôm, con quạ già ra ngoài kiếm ăn, con khỉ cũng lên núi hái quả, con rắn độc
thấy có cơ hội tốt liền chui vào ổ quạ, nhanh chóng nuốt chửng mấy con quạ con,
rồi trườn đi. Quạ già đi kiếm ăn vất vả trở về, khi vào ổ chỉ thấy vài chiếc
lông nhỏ và một ít máu, lúc này mới chợt nhận ra những con quạ con của mình đã
bị rắn độc nuốt chửng, lòng quặn thắt kêu khóc rất thảm thiết. Con quạ già muốn
báo thù cho con của mình nhưng lại không phải là đối thủ của rắn vì thế nên nó
càng buồn hơn.
Lúc
này, con khỉ đi hái quả về, nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, bèn hỏi quạ già:
“Sao cậu buồn thảm vậy?” Quạ già thuật lại chuyện những con quạ con bị rắn độc
nuốt chửng. Con khỉ nghe vậy vô cùng tức giận, giận dữ chửi bới: “Con rắn độc
hung ác, mất hết lương tâm, chuyên lấy việc sát sinh làm kế sinh nhai, lại còn
nhàn rỗi lười biếng, không chịu làm việc chính đáng. Nó thấy kẻ yếu hơn thì
giương nanh múa vuốt, ăn tươi nuốt sống, thật là một cảnh mạnh được yếu thua
đáng buồn thay!” Con khỉ rất có tinh thần chính nghĩa. Sau khi con khỉ đồng cảm
an ủi con quạ già xong, nó kiên quyết nói với con quạ già: “Con rắn độc quá
đáng ghét, ta sẽ báo thù cho cậu.” Nói xong, nó nhảy đi.
Con
khỉ đi được không xa, nó ở trên cây nhìn thấy con rắn độc đang uốn éo trên mặt
đất, nó thầm nghĩ: “Con rắn độc khốn kiếp, ngươi đã tàn nhẫn ăn tươi nuốt sống
con của bạn ta, hôm nay ta quyết tử chiến với ngươi, không bao giờ bỏ cuộc.”
Vì
vậy, con khỉ đã nhanh nhẹn lao tới trước mặt con rắn độc, làm gián đoạn tiến
trình của nó. Thấy vậy, con rắn độc vô cùng tức giận, lao tới quấn lấy con khỉ.
Con khỉ nhanh nhẹn nhảy qua rồi lại nhảy về phía trước, dùng sức tóm lấy đầu
con rắn, lôi nó đến một tảng đá xù xì, dùng sức chà xát. Cuối cùng con rắn độc
vỡ đầu chảy máu, mất mạng. Con khỉ ném con rắn đã chết vào hố núi, rồi vui vẻ
rời đi. Con quạ già cảm thấy rất an ủi khi nhìn thấy mối thù lớn đã được trả
báo.
Sau
khi Đức Phật biết được chuyện này, Ngài nói: “Con khỉ chính nghĩa, nó là hóa
thân của Bồ Tát, đã hy sinh thân mình để tiêu trừ con rắn độc và ngăn không cho
nó làm hại những sinh vật yếu ớt khác. Để bảo vệ mạng sống của tất cả chúng
sinh, nó thà phạm tội sát nghiệp và bị sa đọa.”
Mọi
người hãy lắng nghe thật kỹ câu chuyện này, nó rất ý nghĩa. Mỗi con người chúng
ta sống trên đời này, người tu tâm có thể học giới luật Tiểu thừa, tuyệt đối
không sát sinh. Nhưng đâu là tinh thần của Phật giáo Đại thừa? Không phải là
cứng nhắc chấp giữ giới luật mà không linh động uyển chuyển (chấp pháp bất
hóa). Mà là thà đọa địa ngục nhưng mong chúng sinh được thoát khổ. Cho nên tinh
thần vĩ đại của Bồ Tát, đó mới là tinh thần cứu độ chúng sinh đích thực.
Từ
câu chuyện này, chúng ta có thể biết rằng mỗi con người chúng ta trong tâm đều
có vô số con rắn độc, ngày ngày đang làm tổn thương trái tim, phổi và dạ dày
của chúng ta, làm tổn thương chỉ số IQ (Chỉ số thông minh) và năng lượng của
chúng ta. Chúng ta phải sử dụng năng lượng tích cực trong tâm giống như con
khỉ, để loại bỏ từng con từng con ác ma trong tâm mình. Chúng ta cần phải tiêu
trừ ma chướng trong tâm, chúng ta không những phải quản lý tốt cái tâm của
mình, mà còn phải xua đuổi những ma chướng đã làm tổn thương nội tâm, nhất định
phải tiêu diệt chúng. Giúp đỡ và cứu độ người khác mà không sợ gánh nghiệp, đó
chính là tinh túy của Bồ Tát trong Phật giáo Đại thừa. Hy vọng rằng mọi người
trước tiên hãy nỗ lực tự tu cho tốt, khi tự mình tu tốt rồi, thì đồng thời phải
học cách cứu độ chúng sinh, như vậy mới có thể lìa khổ được vui.
“Bạch Thoại Phật Pháp” dành cho đại chúng hôm nay xin tạm dừng
tại đây, xin cảm ơn đại chúng. Hẹn gặp lại vào lần sau.