Tập 60 - Thấu hiểu là giải thoát

 Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:

“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.

Chúng con xin cám ơn Sư Phụ Lư Quân Hoành đã khai thị bạch thoại Phật Pháp giúp chúng con khai mở trí tuệ, phá trừ mê chướng. Cầu mong Tam Bảo mãi trường tồn, quảng đại phổ độ chúng sinh trên toàn các cõi hư không giới.

Tập 60

THẤU HIỂU LÀ GIẢI THOÁT

06/05/2020

 

Được rồi, hôm nay Đài trưởng sẽ tiếp tục giảng với đại chúng về “Bạch Thoại Phật Pháp”.

    Trong quá trình học Phật của chúng ta, trong Phật giáo có tứ môn (tức là bốn cửa) “Tín; Giải; Hành; Chứng”: Tín Môn, Giải Môn, Hành Môn, Chứng Môn, đây là quá trình và tiến trình quan trọng nhất mà người Phật tử nên nắm vững khi học Phật. Sư phụ dần dần sẽ nói với mọi người về những nguyên tắc cơ bản của Phật học, để mọi người có thể tiến bộ hơn trong việc học Phật.

    Tín, thực ra là chúng ta phải tin vào Phật pháp trước. Tin vui theo Phật pháp, tin Phật, tin Tam Bảo, thì chúng ta sẽ có được lòng tin. Giống như những gì chúng ta làm bây giờ, khi quý vị đã tin rồi, thì quý vị mới chịu làm. Quý vị không tin người khác, nếu họ bảo quý vị làm điều gì, quý vị sẽ không làm. Hôm nay chúng ta tin vào Tam Bảo, Phật; Pháp; Tăng, chúng ta tin rằng có Bồ Tát sẽ phù hộ cho chúng ta, chúng ta tin rằng Phật pháp có thể làm cho chúng ta phá mê khai ngộ, chúng ta tin rằng Tăng đoàn đại diện cho hình ảnh của Đức Phật, đại diện cho hình ảnh của mỗi người giữ giới trong chúng ta, vậy thì khi chúng ta đã tin, thì chúng ta sẽ học. Vì vậy, niềm tin là Chánh tín.

    Điều quan trọng thứ hai trong Phật giáo là “Giải”. Giải là gì? Nó có nghĩa là sự hiểu biết của quý vị về một sự vật là rất quan trọng. Ví dụ nếu quý vị không hiểu một điều gì đó, quý vị sẽ không bao giờ làm được việc đó. Nếu ai đó nói một câu, quý vị cần phải hiểu đúng không?. 2500 năm trước, Đức Phật để lại cho những người đệ tử chúng ta lời vàng ý ngọc, những kinh điển quý báu trong Phật pháp, chính là để cho chúng ta hiểu rõ và biết rõ được chân nghĩa của “Khổ; Không; Vô thường”. Trong thế giới này: hết thảy đều là vô thường và không dài lâu, thế giới này là đau khổ. Cho đến cuối cùng nó sẽ trống rỗng và không có gì cả. Khổ; Không; Vô thường, là nói cho chúng ta biết sự thật, vậy thì quý vị phải hiểu nó, đúng không? Vì vậy, “Giải” là rất quan trọng. Một khi quý vị đã hiểu rõ ràng rồi, quý vị sẽ đạt được giải pháp chính trực chân chính của Phật lý; giải thích nó một cách chính xác. “Giải” thứ hai chính là sau khi tin tưởng, điều quan trọng là phải tiếp thu và hiểu được giáo nghĩa của Phật pháp.

    Và thứ ba là “Hành”. Sau khi quý vị hiểu được đạo lý, thì có phải quý vị cần y theo pháp mà tu hành không? Hành;  chính là đang làm Bồ Tát. Khi tôi biết được rồi, người khác nói với tôi, tôi đều hiểu được, tiếp theo tôi phải thực hành và làm nó, làm giống như Bồ Tát, đây chính là Hành. “Hành” thực ra là một cụm từ mà người học Phật chúng ta thường nói đến, đó là “tu hành”. Tu cái gì? Quý vị có hành vi nào hàng ngày không? Có. Có một số việc quý vị làm không đúng lý không đúng pháp cũng gọi là hành vi, đúng không? Đúng. Vậy chúng ta có nên sửa nó không? Nên sửa. Tiếp theo đó chính là cần sửa nó trong hành vi của quý vị. Vì vậy tu hành y theo pháp, có nghĩa là học Phật và tu hành một cách như lý, như Pháp, chính là điều thứ ba mà chúng ta nói, đó là phải “Hành”.

    Điều thứ nhất là cần phải tin tưởng, điều thứ hai là có thể hiểu được Phật pháp, sau khi hiểu rồi thì phải thực hành, và điều cuối cùng là phải “Chứng” được. Bởi vì sau khi Hành xong thì quý vị sẽ có được sự cảm ngộ, và sau khi Hành xong thì quý vị sẽ có được sự hiển linh. Tại sao nhiều người học Phật? Bởi vì tôi tu hành theo Phật rồi và làm rất nhiều việc của Phật, không ngờ rằng lại có thể quảng kết thiện duyên {hình thành được nhiều mối quan hệ tốt đẹp} và tôi thực sự đã hiểu được. 

    Đây là điều mà những người học Phật nên hiểu, nếu hôm nay quý vị tu hành theo Phật và làm những việc giống như một vị Bồ Tát thì sẽ có nhiều mối quan hệ tốt đẹp, mọi người sẽ đối xử tốt với quý vị, quý vị sẽ rất hạnh phúc, “Bạn xem sau khi tôi học Phật, mọi người đều đối với tôi tốt như vậy, mọi người đều quan tâm đến tôi như thế đó”, thì có phải là quý vị đã kiểm chứng được sự chứng ngộ của Phật pháp rồi không? Và quý vị hiểu được: “Tôi sẽ tiếp tục tu hành, bởi vì tôi đã kiểm chứng rằng đây là con đường đúng đắn, và tôi sẽ tiếp tục thực hành”. Đó chính là đã chứng đắc quả vị, bởi vì nếu quý vị kiên trì, thì nó sẽ ra quả. 

    Quý vị trồng cây để sinh trái, người khác nói với quý vị rằng sẽ mọc ra cây táo, tuy quý vị không nhìn thấy nhưng khi quý vị trồng nó có phải là đã “Hành” rồi không? Trước tiên, quý vị tin vào cái cây này, nó có thể mọc ra táo. Sau đó xét về mặt lý thuyết, kết cấu, môi trường sinh trưởng, ánh sáng mặt trời và việc tưới nước của cây này, giúp cho quý vị có khả năng biết được nó có thể mọc ra táo. Thứ ba là phải Hành, bắt đầu xới đất, tưới nước và đón nắng v.v.. phải làm rất nhiều công việc, đây chính là Hành. Sau khi đã thực hành, nó vẫn chưa ra quả. Vậy thì đến cuối cùng đó là Chứng, tức là khi quý vị thấy quả táo mọc ra và có được quả này rồi thì gọi là Chứng quả. Vì vậy, Phật giáo cũng giống như nhiều nguyên lý trong nhân gian chúng ta, chẳng hạn như trồng thực vật và các nguyên lý chính xác khác, đều là giống nhau.

    Tín; Giả; Hành; Chứng. Thực ra, “Tín”, nói một cách đơn giản hơn, có nghĩa là người học Phật phải xây dựng niềm tin cho chính mình. Tôi tin nên tôi mới học Phật. Bởi vì quý vị có niềm tin chân chính vào Phật giáo, “Tôi tin vào Phật, tin vào Quán Thế Âm Bồ Tát nhất định có thể cứu tôi”. Khi đó quý vị đã lập được chánh tín vào cội nguồn của Phật giáo. Cội nguồn của Phật giáo là gì? Phật giáo đến từ đâu, quý vị cần biết nguồn gốc của niềm tin chân chính mà Phật giáo mang lại cho quý vị. Bởi vì Đức Phật giảng dạy là chánh Pháp nên tôi tin rằng Giáo Pháp mà Đức Phật mang đến cho chúng ta có thể khiến chúng ta giác ngộ và giải thoát. 

    Tiếp theo quý vị sẽ tìm thấy được một nhân duyên lớn để Phật đến nhân gian, bởi vì Đức Phật đến nhân gian để hoằng dương Phật pháp, nhân duyên lớn nhất của Ngài đến nhân gian chính là muốn cho tất cả tín chúng, tất cả chúng sinh chúng ta “Khai Phật Tri Kiến”. Cái gì gọi là “Khai Phật Tri Kiến”? Để hiểu được lời dạy của Đức Phật, chúng ta phải phá mê khai ngộ. Một khi quý vị thoát khỏi những phiền não trong tâm trí, thì quý vị có thể nhìn thấy Phật Pháp. “Tri” có nghĩa là biết kiến giải của mình là đúng hay sai. “Giải” thực chất là nói đến sự hiểu biết và tri kiến về Phật giáo. 

    Quý vị muốn hiểu được Giải, có phải cần kết hợp tình huống thực tế để lý giải Phật pháp hay không, nếu quý vị áp dụng đạo Phật vào cuộc sống thì nó mới phù hợp với cuộc sống của quý vị, nếu trong nhà có mâu thuẫn, quý vị biết cam chịu nhẫn nhục, thì mâu thuẫn sẽ dần dần được hóa giải, một khi thấy Phật pháp này đã được chứng minh là tốt thì quý vị sẽ minh lý và minh bạch nó, nên “Giải” có nghĩa là hóa giải và lý giải.

    Chữ “Hành” thứ ba chính là những gì Sư phụ đã giảng trước đó với mọi người, muốn làm một việc gì, quý vị có cơ sở lý luận, nhưng quý vị phải làm mới được. Ví dụ như quý vị có làm nhiều việc ở nhà đi chăng nữa, cho dù lý thuyết gì quý vị cũng hiểu, nhưng nếu quý vị không thực hành, thì quý vị sẽ không thể thực sự hiểu được. Giống như một người nói: “Tôi biết lái xe. Lái xe rất dễ. Chỉ cần kéo cái này và đạp phanh bên kia. Muốn dừng thì nhấn bàn đạp trái. Muốn lái xe thì nhấn bàn đạp phải”. Nếu quý vị chưa từng lái xe, quý vị thử theo lý thuyết này xem? Khi quý vị lên xe thì sẽ khác. Cho nên cái “Hành” này là phải hiểu, sau khi hiểu rõ triệt để về Phật pháp rồi, phải dùng nó trong cuộc sống, áp dụng nó vào chánh kiến để minh lý. “Chánh kiến minh lý” tức là hiểu rõ, thật sự chánh kiến hiểu rõ cái đạo lý này, hơn nữa áp dụng Phật lý này vào mỗi sự việc trong cuộc sống của quý vị, thì quý vị đã “Hành” rồi. 

    Hôm nay tôi ăn cơm, tôi phải “cảm ân”, đó chính là hành Phật. Hôm nay tôi nấu ăn: “Hôm nay tôi biết tôi phải lao động và tôi phải giúp đỡ người khác”. Cho dù ngủ tôi cũng phải mơ một giấc mơ đẹp, bởi vì tôi học Phật tu tâm, “con mong Bồ Tát gia trì cho con, ngày mai có sức lực đi trợ giúp nhiều người hơn nữa, bởi vì con cần được bổ sung năng lượng cho thân thể, nên con cần phải ngủ ngon, con xin Bồ Tát phù hộ cho con”. Vì vậy, khi đề cập đến các vấn đề ở nhân gian, mỗi một bước quý vị đều phải như lý như pháp.

    “Chứng” có nghĩa là tự mình trải nghiệm và nghiệm chứng đạo lý của Phật pháp, xem liệu tất cả các con đường quý vị đi có đúng hay không. Quý vị phải hiểu rằng quý vị không thể hiểu được hàm ý bên trong bằng cách dựa vào người khác để nói với quý vị. Chỉ khi quý vị tự mình kiểm chứng và trải nghiệm nó, thì quý vị mới có thể hiểu được ý nghĩa thật sự của điều này. Đối với nhiều đứa trẻ, dù cha mẹ có nói với chúng bao nhiêu lần rằng “Con ơi, nếu con như vậy thì con sẽ phải chịu khổ cho mà xem”, nó chưa từng đau khổ qua, không có cảm giác nên nó sẽ không hiểu, chỉ khi nó gặp đau khổ hay hạnh phúc và chỉ khi nó cảm nhận được điều đó thì nó mới có thể tin, hiểu và làm được. Vậy nên làm sao để Phật Pháp có thể hòa nhập vào nhân gian thì phương pháp để tu hành là rất quan trọng.

    Mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống, sau khi quý vị học được bốn cửa: Tín; Giải; Hành; Chứng, quý vị sẽ dần dần hiểu ra: Mọi thứ trong nhân gian của chúng ta chỉ là trải nghiệm và cảm giác, không có cách nào làm chủ được nó. Một điều vô cùng hạnh phúc mà chúng ta có được khi còn nhỏ, bây giờ đã tan biến, không còn nữa. Một bữa tiệc (party), hoặc đã từng giành được một giải thưởng hay một chức vô địch nào đó, tất cả mọi thứ đều không thể có được nó mãi mãi, vì vậy không có gì là mất mát cả, đó chỉ là sự trôi qua của cuộc đời mà thôi. Giống như chúng ta đã từng đến rất nhiều nước, quý vị đã từng đi đây đi đó chưa? Đã từng. Đã từng đi du lịch qua chưa? Đã từng. Quý vị cảm thấy vui không? Đã quên rồi. 

    Có rất nhiều người như vậy, cuộc sống cũng vậy, chỉ là trôi qua mà thôi. Vì vậy, mất hay có không quan trọng, đó là một loại cảm giác. Sự thất bại của con người cũng không có gì quan trọng. Nhưng có rất nhiều người khi làm sai lại vướng mắc vào điểm này, nghĩa là không dám thừa nhận. Thực tế thì họ đang vướng chấp vào việc “tôi thất bại rồi”, trên thực tế, sau vài tháng, một năm, hai năm, sự việc này vốn đã là một loại trí giác, cảm giác, và nó đã không còn nữa, dù đã từng thất bại hay sở hữu cũng hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là thêm một kinh nghiệm mà thôi. Cho nên, Sư phụ nói với mọi người, hãy nhìn đời bằng trái tim chân thành, tất cả những gì được mất, danh và lợi đều là một loại “quá nhãn vân yên” (phù du) mà thôi.

    Giống như phong cảnh khi chúng ta đi du lịch, chúng ta chưa từng đến Paris nước Pháp và bị choáng ngợp bởi tháp Eiffel hùng vĩ ở Paris, chúng ta đã xem rất nhiều bộ phim, rất muốn lên đó tham quan. Đã đi đến được nơi đó rồi, xếp hàng rất dài, sau khi đi lên tháp, bị một cơn gió thổi, nên vội vàng đi xuống, tan biến rồi, không tìm thấy nữa, hết rồi, chỉ là một cảm giác mà thôi. Vậy tại sao con người lại phải vướng vào một điểm nào đó không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình? Trên thế gian này, đừng cố vượt qua ngưỡng cửa mà quý vị không có khả năng vượt qua. Nếu quý vị vượt qua nó, đó là một cánh cửa, nhưng nếu quý vị không thể vượt qua nó, đó là một trở ngại. Đừng cố lấy thứ mình không cầm được, cho dù có được nhất thời, cũng sẽ mất đi. Hiểu được đạo lý này, thì trên đời này có cái gì có thể đi tranh, có thể đi cướp, có thể đi đoạt đây?

    Trên đường đời, có đôi khi trước giờ chúng ta còn chưa hiểu, hoặc vẫn còn chưa biết được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lúc đứng ở ngã tư hay ngã ba đường, đi sai một bước, có thể ảnh hưởng đến tiền đồ cả đời của chúng ta. Người học Phật vì sao có trí tuệ, chính là vì chúng ta dùng ngộ tánh trong tâm của mình để nhận thức chân lý của thế giới này khi đưa ra những lựa chọn. Khi đó con người chúng ta mới có thể dần dần biết được, cả đời này có đôi khi cảm giác nhân sinh rất thống khổ, vì sao? Bởi vì quý vị không thể chịu đựng được những lời dối trá của người khác nên quý vị mới tức giận. Đôi khi quý vị phải chịu đựng sự dối trá, quý vị phải chịu đựng sự đối xử miễn cưỡng của người khác đối với quý vị, phải chịu đựng được sự lừa dối của người khác đối với quý vị. 

    Đôi khi, để sống, quý vị phải quên đi những tổn thương mà quý vị đã từng trải qua. Dần dần, quý vị sẽ nhận ra rằng sự kiên trì đôi khi không mang lại cho quý vị thành công cùng chiến thắng. Từ bỏ không có nghĩa là nhận thua và thất bại. Hãy cho bản thân một khoảng không gian vòng quanh, để bản thân lùi lại một bước, suy nghĩ về điều đó, dừng lại một chút và suy nghĩ xem cuộc sống sẽ như thế nào. Quý vị phải học cách chờ đợi, học cách nắm bắt chân lý, học cách điều chỉnh tính cách và khí chất của mình. Theo chân chư Phật và Bồ Tát cho tốt để tìm được năng lượng tích cực, tìm ra trí tuệ và Bát Nhã của thế gian.

    Trong cuộc đời, nhiều khi có những điều không cần thiết, không phải là bạn cần phải chấp trước, mà là bạn cần sở hữu trí tuệ nhân gian để nhìn thấu cõi hồng trần này. Có những lúc bạn bè, anh chị em, vợ chồng, con cái v.v... đều là một loại giả tướng của cuộc sống. Hãy nghĩ xem, anh chị em, bạn bè, vợ chồng, con cái của chúng ta, tất cả đều là duyên phận nhất thời, đến cuối cùng, có thể bạn vẫn chỉ sống một mình. Có thể kiên trì đồng hành, đó là duyên phận; không thể kiên trì đồng hành, thì điều đó đã chứng thực cho cái gọi là tình thân thế gian... Bất kể là tình cảm gì, đều là một loại giả tướng hư ảo. Vì vậy, nói một cách tương đối, những người anh chị em, vợ chồng, con cái mà bạn thấy lúc đó, dường như là thật, bởi vì họ đều tồn tại, và trên phương diện này, nó thực sự đã tạo nên duyên phận thật sự của bạn – duyên phận này là do bạn tạo thành, bạn đã có anh chị em, vợ chồng, con cái. Nhưng chúng ta không được “lấy giả làm thật” (dĩ giả loạn chân). Khi bạn rõ ràng biết rằng việc này là giả, mà bạn lại coi nó là thật, bạn cho rằng đó là thứ bạn sở hữu cả đời, sẽ không mất đi, đó chính là “lấy giả làm thật”. Bạn cũng không thể coi thật và giả là tuyệt đối. Đứa trẻ này là con của quý vị đúng không? Đúng vậy. Nó có vẻ là thật thì phải? Phải đó. Thực ra nếu mất đi rồi thì đó không phải của quý vị nữa, là giả, đó là duyên phận. Nó đã từng có mặt rồi và nó sẽ rời khỏi, sẽ kết hôn rồi về nông thôn hoặc đi đến những nơi nào đó mà nó cần đến. Quý vị không thể coi duyên phận nhân gian này là vĩnh cửu, là tuyệt đối, là chân thực, để phân biệt nó, để hình dung nó, bởi vì những thứ này đều là hư ảo, bởi vì “Sắc tức thị không, Không tức thị sắc”.

    Tất cả mọi hiện tượng, giới Phật giáo đều cho rằng bản chất của nó; Tánh của chúng là Không, tức là bản chất của chúng là trống rỗng. Khi con người chúng ta đến thế giới này, ngay cả thân xác của quý vị cũng không thể ở bên cạnh quý vị mãi mãi, nó sẽ rời bỏ quý vị, chỉ có linh hồn là của quý vị. Khi cá nhân này chết đi, nhục thể bị hủy hoại, nó sẽ rời bỏ quý vị. Có lẽ nhiều người không coi trọng khi Đài trưởng nói điều này, cảm thấy: Thân thể này không phải là vĩnh viễn đi theo tôi sao? Xin hỏi, nếu một bộ phận nào đó trên cơ thể quý vị bị hoại tử và được phẫu thuật cắt bỏ, thì đó có phải là mảnh thịt này, cánh tay này, hay cái chân này không còn là của quý vị nữa không? Nhiều bệnh nhân tiểu đường, chân bị hoại tử, phải cắt bỏ, bằng không sẽ bị viêm nhiễm và ảnh hưởng đến sức khỏe tổng thể, nên cái chân này không còn là của họ nữa, không thể ở bên nhau mãi mãi. Vì vậy, bất kỳ sự chấp trước hay tham luyến nào đều có nghĩa là không hiểu rằng “Sắc tức thị Không”.

Bạch thoại Phật Pháp tập 60 đến đây là kết thúc. Xin cám ơn quý vị đã lắng nghe.

Cầu mong Chư Phật, Chư Bồ Tát, chư Long Thiên Hộ Pháp luôn hộ trì quý vị Phật hữu tinh tấn trên con đường tu học Phật Pháp.

Mới hơn Cũ hơn