Tập 56 TRI – HÀNH HỢP NHẤT LÀ THÀNH ĐẠO

 LỜI MỞ ĐẦU

Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:

“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.

Tập 56

TRI – HÀNH HỢP NHẤT LÀ THÀNH ĐẠO

(29/04/2020)

Hôm nay Đài trưởng sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện rất có ý nghĩa về phật giáo.

    Có hai anh em theo Đức Phật xuất gia, họ dần dần phân biệt được sự khác biệt trong việc tu học. Anh trai tu hành rất tiến bộ, cực kỳ nỗ lực, em trai cũng rất chăm chỉ và cũng đã thức trắng đêm ròng rã mấy năm để nghiên cứu sâu sắc, hai anh em họ đều có thành tựu, anh trai chứng được quả A-la-hán và người em trai cũng được đi sâu vào Tam Tạng giáo điển, là hiểu rất rõ về Tam Tạng.

    Người em trai vì thường học Tam Tạng cảm thấy mình đã học được rất nhiều, lại hay khoe khoang, thích khoe khoang trí thông minh, truyền bá danh tiếng và tự hào về điều đó. Sau khi anh trai biết chuyện, cậu ta rất lo lắng cho em và cảm thấy bi quan về thành tích của em trai mình. Có một lần, ông khuyên em trai rằng:

“Nhân thân nan đắc, Phật thế nan trị” Nghĩa: Được làm thân người rất khó, gặp đời có Phật khó vô cùng. Đúng như Đức Phật thường nói:

“Thất nhân thân như đại địa thổ, đắc nhân thân như trảo thượng thổ” Nghĩa :

Mất thân người nhiều như đất ở đại địa, có được thân người ít như chút đất trên móng tay.

Nhưng bây giờ khi đã có được thân người thì nên coi việc tu hành là trọng tâm, giải học là thứ yếu, em nhất định phải lựa chọn cẩn thận”. Như chúng ta đều biết, trong giới Phật pháp có một từ “giải”, đó là hiểu cơ sở lý luận của đạo Phật, “hành” là đem nó vào thực hành. Người em hiểu lý thuyết rất tốt, nhưng không chịu tu hành.

    Người em nghe được lời này rất không đồng tình, cảm thấy chuyện này như gió thoảng bên tai, không hề khắc ghi trong tâm. Người em phản đối lại: “Anh ơi, em nghĩ điều anh nói không nhất thiết là đúng, em cảm thấy bây giờ mặc dù em có chút hiểu biết về Phật pháp như giọt nước trong đại dương, nhưng em vẫn chưa nắm được tinh hoa, cái gọi là “Ký đăng kỳ đường, tất nhập kỳ thất”, đợi đến khi em tinh thông Tam Tạng, xứng đáng làm thiên sư cho người khác noi theo, thì lúc đó em tiếp tục tu đạo vẫn chưa muộn”. Ý của người em là: “Hôm nay tôi đã học được Tam Tạng rồi, tôi nhất định phải hiểu thông nó”.

    Người anh nói: “Này em, cuộc sống vô thường, sinh mệnh không thể kéo dài mãi mãi, có thể em chưa học xong Tam Tạng, là vô thường đã rơi vào thân em rồi, nên điều quan trọng nhất là phải tu sớm”. Nhưng người em rất cố chấp với ý định ban đầu của mình, cậu ta bướng bỉnh từ chối chấp nhận lời khuyên của anh mình. Chẳng bao lâu sau, người em quả thực bị nhiễm một căn bệnh lạ, việc chữa trị không có hiệu quả và chắc chắn sẽ chết. Người em biết mình sắp chết, trong lòng rất sợ hãi, nói với anh trai rằng: “Anh ơi, trước đây em ngu si và mù quáng, không nghe lời dạy của anh, bây giờ đối mặt với tuổi thọ sắp kết thúc, đã quá muộn để tu hành rồi”. Sau đó, người em vừa nói trong nước mắt, để sám hối với anh trai mình. Chẳng bao lâu sau, người em qua đời và rời khỏi thế gian.

    Người anh vô cùng đau đớn và nghĩ đến tình huynh đệ, vì đã đắc quả A-la-hán nên nhập định quán tha, xem rốt cuộc em mình đã đầu thai theo hướng “thú” nào (“thú” thực ra có nghĩa là đầu thai vào cõi nào rồi). Khi nhìn thấy em trai mình tái sinh trong nhà một vị trưởng lão, cậu ta thầm nghĩ: “Tuy rằng em trai tái sinh, mình vẫn sẽ cứu em trai mình”. Cậu ta có tâm niệm này.

    May mắn thay, nhà của vị trưởng lão này rất gần chùa, để cứu em trai mình, cậu ta thường đến thăm viếng nhà trưởng lão, kết bạn với họ và nói: “Đứa trẻ này thật đáng yêu”, luôn tìm cơ hội giúp em trai mình. Khi người em tái sinh này lên ba tuổi, người anh rất lo lắng và nhanh chóng quy y cho em và dạy em niệm Phật hiệu và thánh danh. Không ngờ đứa bé này cũng rất đáng yêu, thông minh, ngoan ngoãn, vừa học đã biết, còn có thể niệm kinh.

    Khi đứa trẻ lên bốn tuổi, có lần bà vú đã bế đứa bé lên ngôi chùa trên núi để gặp sư phụ của nó, vì chùa nằm trên núi nên những bậc đá quanh co và gồ ghề, bà vú nuôi đã ôm cậu bé vào lòng. Nhưng không cẩn thận, vô tình làm nó rơi xuống chân núi, ngay tức khắc vỡ đầu chảy máu, thịt nát xương tan và bị chết thảm như thế. Khi sắp chết, trong lòng cậu bé chợt nảy sinh ác niệm, oán hận bảo mẫu: “Tại sao bà ấy lại ôm tôi bất cẩn khiến tôi phải chịu tai họa như vậy?” Bởi vì cậu bé chỉ còn là linh hồn, lại vì khởi lên tâm niệm hận này, không ngờ cuối đời lại đọa vào địa ngục.

    Sau khi người anh biết được chuyện này, anh cảm thấy thương xót cho sự bất hạnh của em mình và ngay lập tức nhập định để quan tha sinh thú của người em (tức là rốt cuộc em trai đã đi đến cõi nào), (“sinh thú” là chỉ Tứ sinh và Lục thú. Tứ sinh là noãn (đẻ từ trứng ra), thai (đẻ từ bào thai), thấp (đẻ nơi ẩm ướt) và hoá (tự nhiên sinh ra). Lục thú (6 nẻo) là trời, người, ngạ quỉ, súc sinh, địa ngục và A-tu-la). Đột nhiên, người anh đang thiền định thì nhìn thấy em trai mình đã bị đọa vào địa ngục, anh thở dài: “Sự đau khổ trong địa ngục thật là nặng nề biết bao! Nghiệp tội ở địa ngục khó độ biết bao! Nếu chư Phật và Bồ Tát không thể làm gì được thì huống chi là ta? Ý của người anh là: Địa ngục rất sâu nặng, và nghiệp tội trong địa ngục rất khó để được độ. Ngay cả Bồ Tát cũng không thể lay động nhân quả và không thể cứu được những người không có duyên, huống chi là tôi với quả vị A-la-hán này? Vì em trai mình trước kia không tu vi và không hành, vẫn còn tâm cố chấp ở kiếp trước, sự cố chấp khiến cậu ta “Phật Pháp khó nghe, thân người khó được, cho dù đã có được thân người, thì lại được mấy năm”. Nói cách khác, ai không buông bỏ được chắc chắn sẽ chịu đau khổ. Vì vậy, người học Phật nên nắm bắt thời cơ và tu tập thật tốt để trau dồi tâm mình.

    Trong kinh Phật, “giải” Đạo là quan trọng, “giải” có nghĩa là hiểu biết về pháp, tuy rất trọng yếu và quan trọng nhưng hành vi tu tập của chúng ta lại càng quan trọng hơn. Rất nhiều người học Phật tụng kinh bằng miệng rất hay, trong tâm hiểu rất rõ đạo lý Phật giáo và hiểu rất tốt, nhưng những việc họ làm lại không giống con người và họ không “hành” tốt, cuối cùng việc tu tập của họ chỉ là vô ích và uổng công, không có kết quả gì. Vì vậy, Phật giáo nói về sự hợp nhất giữa tri và hành (nghĩa là tri thức và hành vi của quý vị phải hợp thành giống nhau), hành và giải phải đồng trọng (nghĩa là sự tu hành và khả năng hiểu Phật pháp của quý vị phải giống nhau). Thật sự hiểu Phật Pháp là ở trong tâm, thật sự hiểu và có thể áp dụng được Phật pháp trong cuộc sống, đó mới là giải pháp chân chính cho việc tu hành.

Hôm nay bài giảng xin được tạm dừng tại đây, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong chương trình lần sau.

>> Tập 57

Mới hơn Cũ hơn