LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 46
QUÁN PHÁP VÔ NGÃ, THƯỜNG HẰNG BẤT BIẾN
(18/04/2020)
Sư phụ muốn nói với mọi người rằng giữa vô thường có một dòng sinh mệnh thường hằng bất biến, chúng ta cần tìm ra dòng sinh mệnh thường hằng bất biến của mỗi người. Khi chúng ta ở thế gian này dù mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng điều thay đổi đó chính là một loại vật chất và tư duy của chúng ta. Nếu có thể tìm thấy tâm niệm của mình và tìm thấy được Phật tánh của thức thứ chín, như quý vị đã biết sinh, trụ, dị, diệt. Con người có sinh, lão, bệnh, tử. Thế giới có thành, trụ, hoại, không, và hết thảy vạn vật trên thế gian được tạo ra bởi sự kết hợp của các mối nhân duyên với nhau, quý vị sẽ rõ một khi ý niệm này đã được định hình thì nó cũng sẽ thay đổi, bởi vì các mối nhân duyên đang thay đổi. Giống như nếu trước đây quý vị rất ghét ai đó mà người đó vẫn đối xử tốt với quý vị, thì thời gian lâu dần, quý vị sẽ thay đổi quan điểm của mình.
Chúng ta ở nhân gian rất khổ, tại sao có người lại tìm thấy được niềm vui trong đau khổ? Có người đặt hy vọng lớn vào một số hành chính sự nghiệp với kỳ vọng cao, rồi cuối cùng lại thất vọng, nhưng họ không thực sự thất vọng vì họ đã tìm thấy chân lý thường hằng bất biến trong trái tim mình. Họ biết thế gian này là do nhân duyên tạo thành, chỉ cần nỗ lực và đợi đến khi nhân duyên hội tụ, thì nhất định sẽ thành công. Đây là lý do tại sao có nhiều nhà khoa học, giống như hai anh em người Mỹ chế tạo máy bay, sau vô số thất bại mới tạo nên thành công của họ. Ở nhân gian, sau vô số vấp ngã, chúng ta mới có thể đứng dậy và dũng cảm tiến về phía trước, chỉ sau vô số phiền não, chúng ta mới có thể xây dựng được cái thân kim cang bất hoại của mình.
Khi học Phật, môi trường xung quanh đang thay đổi, nhưng cái tâm học Phật của quý vị thì không thể thay đổi. Chúng ta có thể lựa chọn trốn chạy và buông lung khi gặp phiền não, nhưng chúng ta phải hiểu rằng những điều này không thể giải quyết được vấn đề, đây không phải là bản chất con người của chúng ta, cũng không phải là lý niệm mà trí tuệ con người chúng ta nên có. Chúng ta nhất định phải tích cực trong cõi vô thường đầy sự biến hoá huyền ảo này, chúng ta mượn đạo lý của vô thường để vận dụng Nhân Duyên Pháp và tích cực tạo dựng cũng như thiết lập nên Duyên Khởi của cái thiện (sự thiện lương).
Lấy một ví dụ đơn giản, nếu cho quý vị ba ngày để làm một việc gì đó, quý vị sẽ biết rằng sau ba ngày việc đó sẽ không phải mình làm nữa, nếu quý vị nắm bắt thời gian trong ba ngày này, có niềm tin và dành ba ngày này phát huy hết tác dụng, có nghĩa quý vị đã nắm bắt được nhân duyên trong ba ngày này, người khác sẽ khen ngợi quý vị và sẽ không nói quý vị đã không nắm bắt thời gian và không làm những việc quý vị nên làm, đây chính là chúng ta nắm bắt từng chút một thời gian của cuộc đời mình. Ví dụ như hôm nay quý vị thật không dễ dàng để có được một ngày nghỉ, thời gian của ngày nghỉ này, ngủ thì cũng ngủ hết rồi, bình thường mỗi ngày đi làm rất khổ cực, rốt cuộc cuối cùng cũng có được một ngày ở nhà lau chùi dọn dẹp. Nếu quý vị dậy từ sáng sớm và dọn dẹp đến tối, dù rất mệt nhưng quý vị có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lúc này, cảm giác hạnh phúc của quý vị bắt đầu có rồi, vì quý vị đã hoàn thành được điều mình mong muốn và vì quý vị đã dùng sự vô thường và đã kết thúc sự việc này trong vô thường.
Cuộc đời của những người học Phật chúng ta cũng rất vô thường, nhưng chúng ta dùng cuộc đời vô thường ngắn ngủi này để cứu độ chúng sinh và giúp đỡ tha nhân khắp nơi, chúng ta tự tạo công đức cho mình và học cách chạy đua với vô thường trong vô thường, khi chúng ta thay đổi người khác, thì chúng ta cũng đang thay đổi chính mình và chúng ta đã tạo ra vô số kì tích để giúp đỡ chúng sinh trong kiếp sống ngắn ngủi của họ. Đây là điều mà Phật Pháp đòi hỏi chúng ta phải hiểu, làm thế nào để sử dụng cuộc đời hữu hạn của mình để cống hiến không giới hạn vì chúng sinh và cứu độ tất cả chúng sinh, nhằm hoàn thành việc thay đổi vận mệnh của chính mình.
Vì vậy, trong kiếp sống ngắn ngủi của chúng ta, đừng để người khác mắng mình là người ích kỷ, là người đố kỵ hay người rất bẩn thỉu. Trong kiếp sống ngắn ngủi này, chúng ta phải làm những việc thiện, tránh làm những việc ác, tự lợi lợi tha, phải giúp đỡ người, và phải giác ngộ hữu tình, nói cách khác là phải làm cho người khác hiểu được, khơi dậy được tình cảm của người khác, khơi dậy thiện căn của tất cả chúng sinh, khiến cho nhiều người có tấm lòng nhân hậu, nói những lời thiện lương, khơi dậy trí tuệ lương thiện, thì sẽ giúp được họ thoát khỏi đau khổ, phù phiếm và phiền não. Một người hằng ngày sống một cuộc sống viên mãn trên thế gian, học cách giúp đỡ người khác và cứu độ chúng sinh, người đó không sống trong ảo tưởng mỗi ngày mà sống trên con đường Phật Pháp, thực thực tại tại tìm kiếm tương lai của chính mình. Đây chính là “Đạo” của Khổ, Tập, Diệt, Đạo. Chúng ta cần tìm ra nó và phải hiểu được con đường Phật giáo chân chính của đạo Phật, bởi vì đạo Phật cho chúng ta hiểu rằng có một trái tim Phật sống mãi trong lòng chúng ta, thì đó mới chính là bản chất và lương tâm chân thật của chúng ta.
Nhiều người học Phật nói rằng chúng ta đang chạy đua với vô thường vì sinh mệnh của chúng ta có hạn, nhưng chúng ta phải làm nhiều việc thiện và giúp đỡ nhiều người trong sinh mệnh hữu hạn này, và chúng ta không thể nhìn nhận vô thường một cách khác biệt được nữa. Nếu không hiểu được vô thường, có thể sẽ mất phương hướng. Cũng giống như đi máy bay, khi thông báo cho quý vị biết phải mất bao nhiêu giờ mới đến nơi, thì quý vị sẽ sắp xếp ổn thoả bốn giờ đồng hồ này của mình, và bốn tiếng sẽ trôi qua trong chốc lát; nếu không thông báo cho quý vị biết là bao nhiêu giờ và chỉ nói với quý vị là thời gian rất ngắn, thì khi đó quý vị sẽ bồn chồn, sẽ thắc mắc tại sao vẫn chưa đến, tại sao vẫn chưa đến. Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, nhiều người sống trên đời này thắc mắc tại sao thời gian trôi qua chậm quá nên họ mới chơi mạt chược và làm những việc nhàm chán đó khiến họ lãng phí cuộc đời mình. Khi quý vị biết rằng cuộc sống là quý giá và thời gian là quý báu, thì quý vị sẽ ra sức ôm lấy hy vọng và dũng cảm tiến về phía trước, thay vì nghĩ rằng cuộc đời sẽ chẳng có gì khi sinh mệnh kết thúc và từ đó sẽ trở nên suy đồi. Chúng ta biết rằng tất cả những công đức chúng ta đã và đang làm hôm nay, sẽ giúp nhiều người hơn nữa lìa khổ được vui và sẽ giúp cho bản thân chúng ta bước đi trên con đường của Phật sau khi chúng ta rời khỏi thế giới này, bởi vì chúng ta có ánh sáng trong tâm và biết mình nên đi về đâu. Cuộc sống tươi sáng thực tế của chúng ta mang lại cho chúng ta một tâm thái tích cực trong xã hội, đồng thời cũng tạo ra một thế giới tương lai hoàn hảo sâu thẳm trong trái tim mình.
Kinh Phật nói rằng, kẻ ngu trở nên mất tinh thần giữa vô thường, tức là người ngu si trong cuộc đời vô thường, mỗi ngày như đang chết dần chết mòn, lười biếng và nhàn rỗi, sống không có mục tiêu, chỉ biết sống qua ngày. Người trí dù trong vô thường vẫn có thể vận dụng vô thường để thay đổi hoàn cảnh khó khăn trước mắt. Lấy một ví dụ đơn giản, hôm nay gặp phiền não hay khó khăn, nếu quý vị nghĩ: “Điều này là vô thường, mình có thể thay đổi nó, thời gian có thể thay đổi nó, tụng kinh có thể thay đổi nó”, thì quý vị sẽ tạo ra một điều kỳ diệu khác của cuộc sống, chỉ bằng cách này quý vị mới có thể tạo ra nguồn sống tốt hơn.
Hiểu được sự thay đổi của vô thường, quý vị sẽ quán tâm phản chiếu, sẽ có được từ bi tâm và lương tâm. Khi một người đang lo lắng, họ sẽ nghĩ: “Tại sao tôi phải lo lắng? Tôi vẫn chưa hài lòng sao? Tôi cần phải hiểu rằng, tôi tốt hơn những người khác rất nhiều. Khi hôm nay mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy được, tôi cần phải biết rằng, trên thế giới có hàng chục triệu người mù; hôm nay tôi còn có thể nói được, tôi cần phải cảm nhận được trên thế giới này có bao nhiêu người câm điếc; khi tôi vẫn còn có thể đi được, tôi cần phải nghĩ rằng biết bao nhiêu người đã mất cả hai chân hoặc mất mạng do tai nạn ô tô”. Đây là lý niệm của quý vị, được gọi là quán tâm phản chiếu. Hãy suy nghĩ xem, chúng ta chưa đền đáp được ơn đức của cha mẹ đã ban cho, vậy tại sao chúng ta vẫn còn ghét thế gian, bản thân chúng ta chưa mang lại nhiều công đức và đóng góp cho xã hội, vậy tại sao chúng ta vẫn phàn nàn về thế giới và xã hội này? Thế nên phải quán chiếu suy nghĩ này của mình, đừng sinh khởi những suy nghĩ ô uế mà hãy dập tắt đi những lý niệm ô uế đó. Hãy luôn sống đúng với trái tim mình và thấu hiểu thế giới này. Dù có làm gì đi nữa, nó vẫn bất sinh bất diệt. Bởi vì chúng ta có một trái tim vĩnh cửu và một trái tim luôn giúp đỡ người khác. Chúng ta không có một trái tim làm hại người khác. Trái tim tích cực này sẽ thường trụ tại thế. Chỉ bằng cách tiến về phía trước theo trái tim này, chúng ta mới thực sự làm chủ được trái tim mình và tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn.
Sư phụ nói với mọi người rằng mọi thứ trên thế giới đều là hư vọng, đều là giả. Quý vị thấy đấy, người không tranh cãi người khác là người có trí tuệ, người không làm ầm ĩ với người khác là người có Bát nhã. Một người có thể hiểu được điều này bởi vì người đó hiểu《Kinh Kim Cang》nói: “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng”, tức là từ ngày sinh mệnh bắt đầu cho đến ngày ra đi, mọi tướng mà quý vị nhìn thấy đều là hư huyễn. Bởi vì chúng ta không thể mang nó đi được, thân xác của chúng ta cũng vậy. Nghĩ mà xem, từ khi còn nhỏ chúng ta đã có bao nhiêu ý nghĩ, có rồi, diệt độ, có rồi, diệt độ… Lúc thì nghĩ về điều này, lúc thì nghĩ về điều kia, nghĩ không có được gây chuyện, nghĩ có được rồi còn muốn nhiều hơn. Vì vậy những suy nghĩ này của chúng ta đang trong quá trình sinh diệt. Nếu quý vị thật sự hiểu được nó là hư huyễn thì quý vị mới có thể hiểu được một câu trong《Kinh Kim Cang》- “Nhất thiết hữu vi pháp. Như mộng, huyễn, bào, ảnh. Như lộ diệc như điện”. Tức là tất cả những gì bản thân cho rằng cần phải làm hôm nay thì giống như điện vậy, đi qua rồi, cũng giống như sương, khi được mặt trời chiếu sáng sẽ biến mất; quý vị nên coi nó như thị quán, nó là rất bình thường, nó không ảnh hưởng gì đến quý vị, nó là hư ảo, mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Ở nhân gian, chúng ta phải học nhận biết tình yêu chân thật, đó là một loại tình yêu vĩ đại, là một loại trí tuệ tạo ra điều tốt đẹp nhất cho người khác, biết nghĩ đến người khác, là loại tình yêu vĩ đại vượt trên cả tình yêu người phàm trần để giúp đỡ người khác. Chúng ta không nên theo đuổi nữa, chúng ta đã tốn rất nhiều thời gian trong quá khứ, và những cái kết từng khiến trái tim chúng ta tan vỡ đã là những thăng trầm trong lòng bấy lâu nay, làm tổn thương linh hồn của chúng ta. Vì vậy, trong cuộc sống, con người không thể bám víu vào mọi thứ vật chất, danh lợi thế gian, bởi vì những danh tiếng này sẽ không còn, lợi ích cũng mất đi nên quý vị sẽ không bị danh lợi vật chất chi phối. Sư phụ từng nói với mọi người rằng khi quý vị thích một thứ gì đó, quý vị sẽ bị thứ mình thích điều khiển: quý vị thích một đứa con thì quý vị sẽ bị đứa trẻ này điều khiển; quý vị thích một ngôi nhà thì quý vị sẽ bị ngôi nhà này điều khiển, bởi vì quý vị muốn mua căn nhà này, nên để có được lợi ích này, quý vị đã bạt mạng làm ba, bốn, năm công việc để rồi tự làm tổn thương lấy chính mình. Bởi vì con người vốn cố chấp, vì vậy đừng bị khống chế bởi những danh lợi đó.
Chúng ta không thể theo đuổi những thứ cảm quan đó trên thế gian – là những thứ mà quý vị cảm thấy rất tốt và cho là tốt, một khi chúng bị mất đi, tiếp theo đó quý vị sẽ trở nên không vui vẻ và không hạnh phúc, bởi vì tất cả đều sẽ mất đi. Sư Phụ đưa ra một ví dụ đơn giản: một sinh viên quốc tế đã làm việc bán thời gian trong nhiều năm, tiết kiệm tiền và ăn mì gói mỗi ngày chỉ để mua một chiếc xe mới tốt. Khi mua chiếc xe mới này, anh ấy đã nhìn nó hàng ngày và đánh bóng nó hàng ngày. Anh ấy rất thích nó. Đề nghị anh ấy mua bảo hiểm nhưng anh miễn cưỡng vì không có tiền. Một tháng rưỡi sau, chiếc xe mới bị đánh cắp. Đây là mộng huyễn bào ảnh và thứ mà cậu ta nhận được chỉ là hư ảo. Đây chính là điều mà Sư phụ đang nói với mọi người, con người không thể theo đuổi những thú vui nhục dục đó.
Con người có một nỗi đau, là quan tâm quá nhiều đến cảm giác và cảm xúc của chính mình. Chúng ta không được nghĩ rằng chúng ta đau khổ chỉ vì chúng ta đang trong hoàn cảnh khốn cùng, vì có nhiều người còn đau khổ hơn mình. Đừng nghĩ rằng quý vị là người vô tội nhất trên thế gian. Thực ra, có nhiều người vô tội hơn quý vị. Phật giáo dạy chúng ta rằng mọi thứ đều là hư ảo. Hôm nay quý vị có thể giàu có, thì cũng có thể bị phá sản, hôm nay quý vị có sức khỏe tốt, các cơ quan nội tạng như tim, gan và mọi thứ khác đều ở tình trạng tốt. Quý vị cảm thấy không có vấn đề gì đúng không? Cuối cùng, một ngày nọ, bị một chiếc xe cán qua người rồi tử vong. Tất cả điều này giống như mộng huyễn bào ảnh. Vì thế sư phụ nói cho mọi người biết “Nhân sinh như mộng tùy phong tản, tụ tản hỷ ưu giai thị duyên” (cuộc đời như giấc mộng tan theo gió, vui buồn tụ hội đều do duyên phận gây ra). Hoan hỷ và chia ly là một loại duyên phận, người hiểu được duyên phận sẽ dần dần hiểu được cách thay đổi bản thân. Vì vậy, Sư Phụ hy vọng rằng quý vị sẽ hiểu được ý nghĩa thực sự của việc học Phật ở khía cạnh này.
Tiếp theo Thầy sẽ nói với mọi người về việc “khả năng phân biệt thiện”, nghĩa là người này có khả năng phân biệt được điều tốt và điều xấu, điều gì có thể làm và điều gì không thể làm, có thể phân biệt đây là điều tốt hay điều xấu, điều này nói lên rằng người này vẫn đang còn trong tâm trí phân biệt. Để thực sự học Phật, người ta phải như như bất động và phải học cách quên đi. Hôm nay quý vị nói: “Tôi biết đây là việc tốt và tôi muốn làm”, nhưng quý vị vẫn có tướng và vẫn còn phân biệt, không phải là không có phân biệt. Đức Phật có năng lực phân biệt các pháp tướng, nhưng phàm phu lại càng theo đuổi các pháp tướng khác nhau đó, nói cách khác, Bồ Tát biết điều này là tốt hay xấu, nhưng có một số người không biết, họ truy tìm và nghiên cứu xem nó là tốt hay xấu và bám chấp lấy nó, khi đó họ sẽ rơi vào ác niệm thay vì thiện niệm, bởi vì mãi đuổi theo khiến tâm người đó trở nên hoặc là tốt hoặc là xấu. Trong vấn đề này, khi quý vị hiểu rõ chân tướng và nói “đây là điều tốt” hay “đây là điều xấu”, thực tế là quý vị sẽ rơi vào hoặc là thiện, hoặc là ác, hoặc là rơi vào trạng thái vô kí niệm không thiện cũng không ác. Vô kí niệm là điều mà kinh Phật nói đến, “vô” có nghĩa là không có, “kí” có nghĩa là “kí” của kí lục (ghi chép), và “niệm” có nghĩa là niệm đầu (suy nghĩ). Bởi vì chỉ cần quý vị dính líu vào trong việc này, nhất định sẽ có ba loại kết quả này, hoặc rơi vào ác, hoặc rơi vào thiện, hoặc trở thành không thiện không ác.
Chỉ những người đã thành Phật và chỉ những người có cảnh giới mới có thể phân biệt rõ ràng hết thảy các pháp tướng. Trong kinh nói là ý nghĩa gì? Khi ai đó nói với quý vị rằng hai vợ chồng này đang cãi nhau, người bình thường sẽ nói: “Để tôi hỏi thăm xem sao” và cuối cùng, “Ồ, là do người chồng không tốt”. Hoặc là có người điều tra ra và nói: “Ồ, là vợ anh không tốt”. Hoặc người này nói: “Khi hai người cãi nhau thì cả hai đều không tốt”. Vậy thì có phải quý vị đã bị rơi vào trong tình trạng có tướng không? Nếu quý vị ở cảnh giới cao hơn, là Phật, là Bồ Tát, là người đã khai ngộ chứng đạo hoặc người đã thành Phật, nếu hôm nay họ nhìn thấy hai vợ chồng cãi nhau, họ sẽ mỉm cười, bởi vì sau khi cãi nhau rồi thì sẽ không còn nữa. Đây là duyên phận của họ, bởi vì họ đã nhìn ra chân đế – hễ có chia ly thì sẽ có sum họp, và hễ có sum họp thì sẽ có chia ly. Sự tranh cãi hôm nay sẽ dẫn đến sự hòa giải của ngày mai, và sự hòa giải hôm nay sẽ dẫn đến sự tranh cãi của ngày mai, đây chính là duyên, đây chính là quả. Thế nên không cố thuyết phục họ, sẽ không bị dính mắc vào và nói “Anh là người tốt”, cũng không dính mắc vào và nói “Anh là người xấu”, không nói người chồng tốt, cũng không nói người vợ tốt, và cũng không nói chuyện này tất cả mọi người đều không tốt, bởi vì không rơi vào nhân quả.