Tập 59 KHÔNG THẤY BỔN TÁNH TU PHÁP VÔ ÍCH

 LỜI MỞ ĐẦU

Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:

“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.

 Tập 59

KHÔNG THẤY BỔN TÁNH TU PHÁP VÔ ÍCH

(02/05/2020)

 

     Sư phụ nói với mọi người, Tư lương phúc đức dựa vào bản thân tu tập một cách nghiêm túc. Hôm nay quý vị có đạo đức không tốt thì: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để thay đổi nó”, và phải thay đổi một cách nghiêm khắc. Nếu quý vị có đạo đức tốt, người khác sẽ xem trọng quý vị; Nếu quý vị là người nói khoác, nói dối, thì ai mà tôn trọng quý vị? Quý vị muốn thành Phật, nhất định phải tu phước của mình một cách nghiêm khắc, “Tôi sẽ làm những việc thiện, nhất định phải giúp đỡ người khác”, thì quý vị sẽ nhận được sự giúp đỡ của người khác và quý vị sẽ có được phúc khí. Cũng giống như làm kinh doanh, quý vị cố gắng hết sức để hỗ trợ khách hàng và tạo ra những sản phẩm tốt, chất lượng cao, thì công việc kinh doanh của quý vị sẽ ngày càng hưng thịnh và quý vị sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, chính là phải nghiêm khắc và kỷ luật đối với bản thân. Khi đó nếu quý vị quản lý tốt đạo đức của mình thì chắc chắn người khác sẽ đánh giá cao quý vị. Từ góc nhìn của đạo Phật, hôm nay dù quý vị thiền định, tụng kinh, phát nguyện, phóng sinh, lạy Phật hay lễ bái Phật đi chăng nữa, quý vị đều phải nghiêm túc và nghiêm khắc, phải chặt chẽ đối với bản thân, bởi vì quý vị đang tu Tư lương của phúc đức. Tư lương trí tuệ của quý vị tuy rằng còn chưa có, nhưng trước tiên quý vị phải có Tư lương về phúc đức. Nếu người này rất có phúc khí và có phước báo rất lớn, chẳng hạn có một số người được mọi người đối xử tốt, thì người này có phải là người có trí tuệ không? Người này rất có duyên, mọi người nhất định đối với họ rất tốt, người này có phải là người có trí tuệ không? Người này rất giàu có và có phúc khí, loại người này liệu có phải là người có trí tuệ không? Nếu kinh doanh tốt thì cũng biết cách làm hài lòng khách hàng, họ cũng có trí tuệ của họ. Phước báo ở đời - như có tiền, đôi khi có thể mua được phúc khí, nhưng quý vị phải biết rằng Tư lương thứ hai là Tư lương trí tuệ, trí tuệ và phúc đức không thể mua được bằng tiền. Sư phụ mong muốn mọi người có chánh tín chánh niệm, chính là để cho mọi người dùng tâm đạt tới trí tuệ của loại tri thức nội tâm - đó là kiến thức Phật học. Nếu quý vị đã có trí tuệ, thì quý vị sẽ hiểu được thế nào là “Tư lương phúc đức” và thế nào là “Tư lương trí tuệ”.

    Bước đầu tiên trong quá trình tu tập của chúng ta là tu tập hai Tư lương này, sau khi tu tập xong mới có thể tu lên vị trí cao cấp. Người không có phúc đức, đạo đức, cũng chẳng có phúc khí, thậm chí không có thời gian để tu tâm và tụng kinh, chỉ biết làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, thì người này có được phúc khí không? Không có.Nếu người này suốt ngày âm mưu chống lại người khác và không có đạo đức, liệu người đó có thể có được quả báo tu tâm không? Nếu hôm nay quý vị không có trí tuệ và không thể từ bỏ thời gian và tiền bạc của mình thì quý vị sẽ không có được những Tư lương này. Theo kinh Phật, bước thứ hai là “Gia hạnh vị”, cũng chính là bao gồm tụng kinh, phát nguyện, phóng sinh, tham thiền và thiền định, bao gồm tất cả các pháp tu, chỉ khi trên hai con đường Tư lương này mới có thể làm được những điều này, đây được gọi là “Gia hạnh vị”. Nói cách khác, Tư lương phúc đức và Tư lương trí tuệ là nền móng để xây nhà, nếu không có nền móng này thì ngôi nhà không thể xây cao được. Bất kỳ vị trí gia hạnh nào cũng cần phải có nền tảng này.

    “Gia hạnh” là gì, giống như đã tu tập rồi, làm tăng thêm năng lượng cho việc tu tập. Hôm nay tôi là người tu hành, nếu tôi ra ngoài làm thêm việc thiện, giúp đỡ người khác, thiền định, tụng kinh, phát nguyện, thì có phải là “gia hạnh” rồi không — có phải đã làm tăng trưởng hành vi của mình rồi không? Chẳng khác nào quý vị làm việc trong một nhà máy, nhà máy này hoạt động rất ổn, nếu quý vị tăng thêm sản phẩm và sản xuất thêm một vài loại khác nữa, chẳng hạn như nhà máy này ban đầu sản xuất vải len, nhưng bây giờ sản xuất thêm vải “Dacron” và các loại vải dệt len khác. Đó chính là một dây chuyền bổ sung sản xuất thêm các loại vải khác, còn gọi là Gia hạnh, tức là loại vải này được bổ sung thêm vào dây chuyển sản xuất dựa trên cơ sở nhà máy sản xuất ban đầu, được gọi là “Gia hạnh vị”. Nhiều người tu thiền và ngồi đó rất lâu, đầu óc đầy những tạp niệm, có người ngồi thiền cả buổi, có người học Phật và thuyết giảng thao thao bất tuyệt ... thậm chí không có trí tuệ, trí tuệ và đức hạnh còn chưa đủ, trí tuệ đức năng vẫn chưa đủ và tiêu chuẩn đạo đức của bản thân cũng chưa đủ thì làm sao có thể tu đến Phật đạo? Vì vậy “Gia hạnh” là bước thứ hai. Những gì kinh Phật nói thực sự rất quan trọng. Sự tu hành của chúng ta thực sự đạt được thông qua hai đại A-tăng-kỳ kiếp, nhiều đời nhiều kiếp tu hành. Nói cách khác, nếu ngày nay quý vị có được sự tu hành như vậy, nếu quý vị có thể một kiếp tu thành trong đời này, thì không biết mấy đời phải trải qua bao nhiêu A-tăng-kỳ kiếp. A-tăng- kỳ kiếp tức là không thể đếm được, từ vô thỉ kiếp đến nay đã có rất nhiều rất nhiều kiếp, không có con số nào có thể đếm được, là nhiều đời nhiều kiếp. Tại sao đời trước của rất nhiều người trong chúng ta lại phức tạp như vậy, tu bao nhiêu kiếp rồi mới tu đến được quả vị này.

    Đài trưởng vừa mới giảng đến “Gia hạnh”, tu đến về sau chính là Kiến đạo vị, chỉ khi Kiến đạo thì mới có thể Ngộ đạo. Thiền tông đề cập trong “Lục Tổ Đàn Kinh”, Ngũ Tổ đã nói với Lục Tổ lúc bấy giờ rằng: “Nếu không thấy được bổn tánh của mình thì việc tu Pháp sẽ vô ích”. Nếu quý vị tu tâm không thể thấy được bổn tánh của quý vị, thì việc quý vị tu các Pháp khác nhau giúp ích được gì cho quý vị? Đây chính là “Kiến đạo vị”. “Kiến đạo” không phải là thứ có thể nhìn thấy được bằng mắt, mà là nội tâm đã thật sự tìm được thức Amala (thức thứ 9), và cuối cùng là nội tâm Ngộ đạo.

    Sau khi Kiến đạo vị thì mới bắt đầu Tu đạo vị, Kiến đạo rồi mới có thể Tu đạo. Chỉ khi sự Ngộ đạo trong Tu đạo khởi lên thì người ta mới có thể bắt đầu, từ Sơ Địa Bồ Tát đến Nhị Địa Bồ Tát ... Đến Thập Địa Bồ Tát cứ thế mà tu lên. Đây là Tu đạo vị. Từng đạo từng đạo tu lên như vậy, kỳ thực chính là nếm trải.

    Cuối cùng thành Phật là bước thứ năm, bước tu hành thứ năm gọi là “Cứu cánh vị”. Cứu cánh chính là tu tập đến Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác, đạt tới tối thượng rồi, sự viên mãn tối thượng, tối hậu rồi, vì bản thân không có chỗ tối hậu. Năm phương pháp tu hành này, phải trải qua ba đại A-tăng-tỳ kiếp tu hành, vô số kiếp, vô số kiếp, không biết trải qua bao nhiêu kiếp, vô số kiếp này không thể đo lường được, sau đó mới có thể trở thành Phật. Cho nên một người muốn thành Phật khó biết dường nào. Tại sao chúng ta gọi một người bình thường là “phàm phu”? Phàm phu chính là phàm nhân, tục phu. Nói cách khác, con đường trở thành Phật của một người phải trải qua năm trình tự này mới có thể cuối cùng tu thành Phật. Sau khi Kiến Đạo thì mới có thể Tu Đạo, chỉ khi Tu Đạo rồi mới có thể đạt tới Cứu cánh vị (vị trí tối thượng) và đạt tới tối thượng. Trong “Lục Tổ Đàn Kinh” từng đề xuất: Không rõ tự tâm, không thấy bổn tánh, tu pháp vô ích. Cũng chính là nói cho chúng ta biết rằng, ngay cả tâm của chính mình cũng tìm không thấy, không thể nhìn thấy bản chất thực sự của chính mình, và không thể thấy bản chất thực sự của mình, thì cho dù quý vị có tu bao nhiêu pháp đi chăng nữa, cũng sẽ không có ích lợi gì. Chỉ khi Kiến Đạo thì mới Tu được Đạo. Sư Phụ nói với mọi người rằng, Bồ Đề tự tánh, vốn thanh tịnh.

    Trong cộng đồng Phật giáo, rất nhiều người có tranh chấp về các vấn đề Phật giáo. Trên thế giới có rất nhiều người tu hành, và nhiều người nói: “Tại sao tôi không thể tu tâm nếu tôi không hiểu được tự tánh?” Thực tế, có ba quan điểm về vấn đề này trong các tông phái Thiền. Có loại nói “Ngộ hậu khởi tu”, nghĩa là sau khi khai ngộ rồi mới bắt đầu tu hành, sau khi đã hiểu mới có thể tu, và sau khi đã Tu đạo mới có thể tu hành, nói cách khác sau khi quý vị đã Tu đạo, mới có thể bắt đầu tu hành vi của quý vị, tức tu tâm tu hành. Và còn có một cách nói khác là: “Tu trước rồi ngộ sau”, quý vị tu trước thì sau sẽ khai ngộ. Lại có cách nói khác là Tu đạo và Kiến đạo đi đôi với nhau. Luôn luôn có sự tranh luận về vấn đề này trong cộng đồng Phật giáo. Kinh Phật dạy: “Tự vị đắc độ, tiên độ tha nhân, Bồ Tát phát tâm. Tự giác dĩ viên, năng giác tha giả, Như Lai ứng thế”. Trên thực tế, chính là cho chúng ta biết rằng dù ở khía cạnh nào, quý vị cũng phải tiến bộ cùng một lúc. Trong thời kỳ Mạt Pháp hiện nay, không có nghĩa là quý vị phải tu sửa mình trước rồi mới cứu người, nếu đợi đến khi quý vị tu sửa xong, rất nhiều người sẽ không đợi được quý vị cứu nữa. Quý vị cần phải, có bao nhiêu năng lực thì đi cứu bấy nhiêu người, trong lúc đang cứu người khác trước tiên quý vị phải tu Đạo, sau mới tu hành vi của chính mình. Dù thế nào đi nữa, dù quý vị Kiến Đạo hay đang Tu Đạo, thì cũng đừng nghĩ đến những điều này, nếu trong lòng quý vị không có tâm so đo và có sự cân bằng của Phật tánh trong tâm thì quý vị có thể tu thành Đại Đạo. Đối với Đại Bồ Tát cũng vậy.

    Người học Phật cần phải lúc nào cũng tu sửa hai nguồn vốn của mình, Tư lương vị nhất định phải tu tốt, và phải có phước báu - một là Tư lương phúc đức, hai là Tư lương trí tuệ. Có thể hiểu được những Tư lương này, thì mới có thể có đủ tư cách để học Phật và tu tâm, đây là điều bắt buộc. Và khi quý vị tu đến một trình độ nào đó thì sẽ có công đức, Tư lương phúc đức, phước báu, và Tư lương trí tuệ của quý vị đều sẽ có được, rồi từ từ quý vị sẽ đi giúp đỡ người khác, đây gọi là “tự độ độ người”. Có những người không có phước báo, nếu bảo họ tu tâm, họ thường nói “Tôi không có thời gian để tu tâm, tôi bận, tôi phải nuôi sống gia đình”; chờ đến một ngày nào đó khi họ thật sự muốn nghỉ hưu và muốn tinh tấn tu hành, thì có thể tuổi thọ của họ cũng sẽ không cho phép họ tu hành nữa, vì nghiệp chướng và nhân quả mà bản thân họ đã tạo ra có thể mang lại cho họ những quả báo nhất định. Sư phụ bảo mọi người trước hết phải học thật tốt Tư lương đạo và Trí tuệ đạo, phải có trí tuệ thực sự, trí tuệ thực sự chính là Xả, dần dần sẽ càng ngày càng hiểu rõ, chỉ khi có vốn liếng mới có thể tự hành các phương pháp tu tập khác nhau, như thiền định, tụng kinh, phát nguyện và phóng sinh. Có người suốt ngày phóng sinh, tương lai họ có thể thành Phật, bởi vì họ rất từ bi, có người suốt ngày phát nguyện, mọi nguyện lực họ đều đạt được. Người này chính là nguyện hành Bồ Tát, và họ cũng có thể thành công — Đại Nguyện, Địa Tạng Vương Bồ Tát là Đại Nguyện Bồ Tát. Niệm Phật, tu tâm, tu Giới Định Tuệ v.v.. hết thảy, trước hết phải Gia hạnh vị, trước hết phải có Tư lương đạo. Sau khi Gia hạnh, thì quý vị sẽ Kiến đạo vị. Bởi vì quý vị có nền tảng tốt, sau đó tu tâm, niệm kinh, phóng sanh, quý vị sẽ từ từ nhìn thấy được Không Tánh. Thực ra, sự trống rỗng không phải là một câu nói trống rỗng, bởi vì nó có cảnh giới. Rất nhiều người buông xuống được, nhưng không nhất định trống rỗng được; Rất nhiều người trống rỗng được, nhưng không nhất định buông xuống được. Tùy thuộc vào quý vị trống rỗng trong thời gian bao lâu, phải luôn trống rỗng mới có thể Kiến đạo vị. Sau khi Kiến đạo thì bắt đầu Tu đạo vị (Ngày nay chúng ta thường nói “Cậu làm việc có tới nơi tới chốn chưa?”) thật ra chính là cái “Đạo” này, cái “Vị” này. “Tới” mà con người chúng ta ngày nay nói đến đạt tới, trên thực tế chính là “đạo vị” của Tu đạo. Nếu cả đời tu đến cuối cùng, không có Tu đạo vị, thì tánh Không cũng sẽ mất đi – tánh Không này chỉ là sự hiểu biết tạm thời về tánh Không, và việc tu hành của quý vị sẽ vô ích. Cho nên Phật Pháp nói “không thấy tánh Không, tu pháp vô ích”, tu đến về sau phải triệt ngộ, nhìn thấy tánh Không mới có thể tu pháp hữu ích. Mọi người đều biết Lục Tổ, Ngài cũng không xem kinh giáo, bởi vì Lục Tổ là Cổ Phật tái lai, tất cả những gì Ngài nói đều là để chúng ta minh tâm kiến tánh và khai ngộ. Mọi người đều biết Tu đạo vị, tu đến Đạo của Bồ Tát. Cuối cùng chính là Cứu cánh vị, thì mới có thể thành Phật.

    Hy vọng mọi người phải hiểu rằng, nền tảng tu tâm của chúng ta là quan trọng nhất, nếu như ngay cả vấn đề nhỏ bé của quý vị cũng không muốn thay đổi, ngay cả nói dối, vọng ngữ, thêu dệt, hai lưỡi, rất nhiều tật xấu nhỏ cũng không sửa được, thì đừng nói quý vị có thể tu thành, bởi vì quý vị nói chính bản thân quý vị tu thành cũng là vọng ngữ. Hy vọng mọi người nổ lực thật tốt, thay đổi chính mình bắt đầu tu tâm từ bản thân, nắm giữ thật tốt hai Tư lương đạo, nắm vững cho tốt hai Tư lương đạo, tuân thủ hai Tư lương đạo này một cách vô cùng nghiêm ngặt, khi đó quý vị sẽ được chúng sanh trang nghiêm và quý vị cũng sẽ trở thành Bồ Tát của nhân gian.

Hôm nay, cuối cùng Sư phụ sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện thời bấy giờ của Đức Phật.

    Đức phật và đại Tỳ-kheo, gồm 1250 người đã đến Kỳ Thọ Cấp Cô Độc Viên. Lúc đó có một vị Tôn giả (người giàu có, có địa vị, đều gọi là Tôn giả) sở hữu vô số vàng bạc châu báu và khối tài sản khổng lồ. Mặc dù ông rất giàu có, nhưng vô cùng keo kiệt, vẫn không biết đủ. Ông không những không nuôi dưỡng phụng sự cha mẹ, ngay cả vợ và nô lệ đi theo ông cũng ăn không no, mặc không ấm, ông càng không giao lưu với người thân, bạn bè của mình, chính là vì sợ người khác hỏi ông vay tiền hay vay mượn tài sản. Sau khi vị Tôn giả này qua đời, do không có con cái kế thừa gia sản, cho nên lúc bấy giờ tất cả tài sản của ông đều thuộc sở hữu của quốc gia.

    Tỳ-kheo đem chuyện này kể với Đức Phật, và Đức Phật liền nói với chư Tỳ kheo. Đức Phật nói: “Vị Tôn giả này chẳng những bủn xỉn keo kiệt ở đời này, không hành bố thí, mà các đời quá khứ của ông cũng vậy” (Đức Phật thích nói về nhân quả. Sau hơn 2500 năm, chúng ta vẫn luôn thích nghe những câu chuyện mà Đức Phật đã kể thời bấy giờ).

    Đức Phật kể rằng: “Trước kia trên núi Đại Hương có một loại cây tiêu lốt, có một con chim sống ở trên cây, tên của con chim này gọi là “Ta Sở Điểu” (nghĩa là nên thuộc về ta sở hữu), quả của cây lá lốt rất tốt, có tác dụng thực trị (có chút giống như thành phần thuốc Đông y, ăn quả của cây lá lốt, rất nhiều bệnh sẽ khỏi), khi trái chín, có rất nhiều người lên núi để hái trái. Con chim Ta Sở Điểu này đã ở trên cây cả ngày, nó cảm thấy rằng cây này là của nó, nên kêu lên: “Sao các người có thể đến nhà của chúng tôi để thu hoạch cây của tôi!”. Nó hét lên dữ dội: “Trái cây này là của tôi, các người không được đến hái đi. Trái cây là của tôi, mọi thứ trong nhà tôi, sao các người có thể đến hái? Cuối cùng thì mọi người đều biết kết quả rồi đấy, làm sao con người có thể để ý đến tiếng kêu của nó? Mọi người vẫn hái, không ngừng lấy, không ngừng thu gom, con chim Ta Sở Điểu này liên tục gào hét lên: “Đừng lấy đồ của tôi, các người mau dừng lại! Đừng có lấy đồ của tôi, các người mau dừng lại!”. Người ta vẫn hái như thường, mặc cho nó có gào thét buồn bã thế nào cũng không ai dừng tay việc họ đang làm. Từng quả từng quả bị hái xuống, con chim Ta Sở Điểu không ngừng kêu gào: “Mọi thứ trong nhà tôi đều bị người ta lấy hết rồi”, tiếng khóc của nó càng lúc càng nhỏ, cho đến khi nó chết vì kiệt sức. Vài kiếp sau, bởi vì ông đã từng bố thí trong nhiều kiếp, cho nên trong kiếp này ông lại có được của cải, tuy nhiên, tính keo kiệt mà ông đã ghi lại trong Bát thức điền (thức thứ 8 ở các kiếp trước đã khiến cho vị Tôn giả này lại bắt đầu keo kiệt ở kiếp này”.

    Đức Phật liền nói với các vị Tỳ kheo: “Này các Tỳ kheo, con chim Ta Sở Điểu lúc bấy giờ chính là Tôn giả tham lam hiện tại (Con chim lúc đó chính là vị Tôn giả tham lam vô cùng này), Đức Phật tiếp tục nói: “Vì vậy, mọi người nên thực hành bố thí, vứt bỏ những thứ yêu thích và loại trừ lòng tham, đồng thời luôn giữ cho tâm hồn mình trong sạch, không tì vết”. Chư vị Tỳ kheo nghe Đức Phật nói, ai nấy đều vui mừng, y giáo phụng hành.

    Câu chuyện này chính là nói cho chúng ta biết, trên thế gian này đâu có thứ gì vĩnh viễn là của ta? Quý vị có thể ở trên cây này, nhưng nó không thuộc về quý vị. Cho dù là đồ vật có được, thời gian lâu dần cũng sẽ hư hỏng. Vì vậy trên thế giới này, vạn sự vạn vật đều sinh diệt vô thường. Hãy suy nghĩ xem có thể có được những thứ gì mãi mãi? Đều ở trạng thái vô thường. Quý vị đi đâu, có phải sắc thân đi theo quý vị không? Quý vị đi đâu, có phải miếng thịt trên thân thể này đi theo cùng quý vị không? Ngay cả sắc thân sớm chiều ở chung với quý vị, đến cuối cùng cũng có ngày bại hoại.

    Trong quá trình ngắn ngủi của sinh mệnh, tại sao không nắm lấy nhân duyên để tu thiện và hiểu rằng, cho dù trên thế gian có chuyện gì xảy ra, hãy chia sẻ với mọi người, biết cách chia sẻ, quý vị sẽ có được niềm vui trong chia sẻ. Phật Pháp cũng là dựa vào chia sẻ, chúng ta làm người cũng vậy. Có thức ăn ngon mọi người cùng nhau ăn, sẽ càng vui hơn. Mọi người cùng nhau học Phật Pháp, mọi người cùng nhau tinh tấn. Mỗi ngày sống trong Phật pháp, một ý niệm, một tư duy, một câu nói, một hành vi không thể tách rời Phật, thì quý vị nhất định sớm muộn gì cũng sẽ thành Phật. Hôm nay Sư phụ nói với mọi người, mọi người ở nhân gian học Phật, sau này mọi người sẽ thành Phật. Giống như chúng ta bây giờ, ở nhân gian, bây giờ quý vị học vẽ tranh, sau này quý vị có thể trở thành họa sĩ. Hôm nay ở nhân gian quý vị tận lực nấu ăn, có thể sẽ trở thành một người đầu bếp nổi tiếng. Ngày ngày thiết kế nhà, quý vị có thể trở thành một nhà thiết kế rất nổi tiếng. Ngày ngày niệm kinh, quý vị nhất định sẽ trở thành một vị Bồ Tát. Ngày ngày làm việc tốt, quý vị sẽ trở thành một người tốt. Ngày ngày tham sân si mạn nghi, quý vị sẽ trở thành một phàm nhân khó tả. Ngày ngày làm hại người khác, âm mưu người khác, quý vị sẽ trở thành quỷ ở nhân gian. Thế nên chúng ta học Phật chính là phải học cho tương lai, mỗi một hành động chúng ta làm, mỗi một bước chúng ta đi đều là suy nghĩ cho tương lai. Phật tương lai và Bồ Tát tương lai là hình thành như thế nào? Chính là dựa vào ngày hôm nay chúng ta từng bước một học Phật mà thành.

    Hôm nay bài giảng dành cho đại chúng xin tạm dừng tại đây, lần sau sẽ tiếp tục chia sẻ cùng đại chúng về “Bạch Thoại Phật Pháp”.

>> Tập 60

Mới hơn Cũ hơn