Tập 64 - Vô thủ vô chứng hoàn sơ bổn giác

 LỜI MỞ ĐẦU

Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:

“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”. 

Tập 64

VÔ THỦ VÔ CHỨNG HOÀN SƠ BỔN GIÁC

(Chúng sinh đã có sẵn Phật tánh. Không cần cầu đạt được điều gì cũng không cần chứng đắc)

(09/05/2020)

 

Bồ Tát hiểu rõ tất cả chúng sinh, ngoài bản thân không có tư tưởng, không có tư tâm tạp niệm ra, hơn nữa Ngài còn mang tâm từ bi độ người chuyển thành một loại khái niệm để giúp đỡ chúng sinh, thành tựu đạo nghiệp trí tuệ của chúng sinh. Vì ai cũng có trí tuệ, nên Bồ Tát biết mình là người trí, biết mình có thể hiểu được lý lẽ sự việc, nên “Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý” {dùng tình cảm làm cho đối phương cảm động, dùng lý lẽ làm cho người ta hiểu}, Bồ Tát không ngừng nói với họ, nói đến cuối cùng, họ nói “Bồ Tát à, con hiểu rồi”, thì Bồ Tát đã cứu độ được họ rồi. Nếu đi độ một người, quý vị nói chuyện từ tốn và hiểu đối phương, thì họ sẽ dễ dàng tiếp thu ý kiến của quý vị. Về mặt tâm lý học mà nói, quý vị phải hiểu họ thì mới có thể giúp họ thay đổi suy nghĩ. Ví dụ, nếu quý vị muốn làm cho con tàu này chạy chậm lại và ngăn nó di chuyển về phía trước, trước tiên quý vị phải leo lên con tàu này. Vậy khi quý vị leo lên con tàu này, nhất định phải đi nhanh như tốc độ của nó, khi đã lên được tàu, quý vị mới có thể làm cho nó từ từ dừng lại. Chuyển niệm thuyết pháp là một phương pháp mà người học Phật chúng ta nên rất chú trọng. Chuyển biến ý nghĩ của mình, không phải quý vị là sư trưởng của họ mà quý vị là người bạn đạo của họ, không phải quý vị là ai đó của họ, mà quý vị là người thân thiết nhất của họ, và họ cũng là chúng sinh giống như quý vị. Quý vị giác ngộ sớm một chút, nên kéo họ một tay, như vậy quý vị tu tâm sẽ không khởi tạp niệm, sẽ biết cách giúp đỡ người khác, không có bất kỳ tư tâm tạp niệm nào thì tâm sẽ không sinh ra nghiệp chướng (rất nhiều người sẽ sinh nghiệp chướng).

Tu tâm tu càng về sau phải tự tánh bất động, phiền não sinh khởi từ đâu? Nếu quý vị không có yêu cầu gì đối với người khác, mà đi nói chuyện với người ta thì có phải là tâm vô quái ngại không? Nếu hôm nay quý vị có yêu cầu với đối phương, nếu họ không đáp ứng được, quý vị sẽ nóng nảy, đến cuối cùng họ vẫn không nghe, thì quý vị sẽ đập bàn và mắng chửi người. Vậy nếu tâm niệm không khởi thì làm sao phiền não có thể phát sinh? Như như bất động, nhiều người hỏi Sư phụ: “Thưa Sư phụ, như như bất động, nhưng tâm con vẫn đang chuyển động”. “Thưa Sư phụ, con ngồi đây và như như bất động, nhưng con nhìn thấy thiện và ác trên thế gian”. Sư phụ nói với các vị rằng, các vị vẫn có thể nhìn thấy thiện và ác trên thế gian, các vị vẫn thấy như thường và thấy như không thấy, bởi vì các vị biết đây là mối quan hệ nhân quả. Dù đúng hay sai, toàn bộ đều có nhân có quả, đó là nhân duyên quả báo. Nếu quý vị nhìn thấy thì coi như chưa nhìn thấy, đồng nghĩa với không nhìn thấy, “thị nhi bất kiến” tức là dẫu nhìn mà chẳng thấy, vậy thì trong tâm của quý vị, trong khái niệm, bất kỳ thiện ác nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến tư duy của quý vị, trong tâm của quý vị sẽ không có thiện, cũng không có ác. Nhiều người học Phật, học càng về sau sẽ có thắc mắc: “Tại sao không nghĩ thiện, không nghĩ ác? Không nghĩ đến điều ác là đúng. Nếu không nghĩ đến điều ác, thì tại sao những điều tốt đẹp cũng không nghĩ đến?” Bởi vì quý vị không hiểu điều đó là thiện hay ác, bởi vì tất cả đều do nhân quả gây ra. Một khi quý vị hiểu được điều này, thì thiện hay ác sẽ không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của quý vị và quý vị sẽ như như bất động. “Như như bất động” thực chất có nghĩa là “Tự tánh bất động”, có nghĩa là bổn tánh và lương tâm của chính mình không bị lay chuyển. Nếu quý vị nhìn thấy bất kỳ thị phi nào của người khác: “Người này rất lương thiện, người kia rất ác”. Nếu họ cãi nhau “Người này tốt, người kia xấu” thì điều đó đã ảnh hưởng đến khả năng phán đoán trong nội tâm của quý vị rồi. Bởi vì quý vị đã bước vào Sắc Không, quý vị đã bước vào Sắc giới, tự tánh của quý vị đã thay đổi, và trong lòng quý vị đã có “thị” và “phi”. Nếu quý vị không thể phân biệt được thiện ác, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm của quý vị.

Tại sao Phật pháp muốn chúng ta không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài và giữ tâm mình bất động? Khi một người bình tĩnh và lắng nghe những lời tranh cãi của người khác, người đó mỉm cười trong lòng: “Đúng sai thiện ác này, tất cả đều là nhân duyên quả báo”. “Nhãn kiến diệc phi chân”, tức là điều tôi thấy cũng không phải là sự thật. "Nhĩ văn quân thị giả”, tai nghe, người ta nói xấu đều có thể là giả, không phải thật. Sư phụ sẽ giải thích đơn giản cho mọi người câu này: Có người cố ý vì muốn cho một người đối xử tốt với chính mình, khi người đó vắng mặt, biết có người sẽ truyền lời cho họ nghe, nên cố ý nói trước mặt người truyền lời rằng: “Cậu ta không tốt, tôi không thích cậu ấy”. Sau đó người nghe được đi nói với đối phương, dẫn đến đối phương đến tìm người nói xấu mình, sau khi tìm đến, cậu ta lại giả vờ nói: “Xin lỗi, tôi ồ, hóa ra ý của anh là vậy”, được rồi, thế là kết bạn với cậu ta. Bắt đầu từ mối quan hệ không tốt với người này, dần dần trở thành mối quan hệ tốt. Cho nên, đôi khi kết bạn cũng như vậy, khi còn nhỏ, chúng ta nghe người ta nói đây là cách anh hùng cứu mỹ nhân, có một người rất thích cô gái trong lớp, cô rất xinh đẹp, nhưng không có cách nào tiếp cận với cô ấy, liền rủ rê vài người, buổi tối trên con đường cô ấy trở về, làm bộ đóng vai lưu manh, sau đó thanh niên này lao ra, để cho cô gái nảy sinh thiện cảm với mình.

Những gì tai nghe, mắt thấy đều không phải là sự thật. Quý vị nghĩ nó là thật sao? Nói xấu người thật sự không thể học được, chỉ cần nghe người khác nói xấu, thì quý vị không phải là một người học Phật tốt. Chúng ta không những không nên nghe những điều giả dối mà thậm chí chúng ta cũng không nên nghe những điều thật. Bởi vì chân thật ở nhân gian đều là giả, giả đều là thật, cho nên “thật nghĩ thành giả thì giả cũng thật, giả nghĩ thành thật thì thật cũng giả”. Thế giới này chính là thật thật giả giả. Cũng như nói chuyện, quý vị có biết câu nào thật, câu nào giả không? Tại sao nhiều người bị người khác lừa? Bởi vì thật thật giả giả. Quý vị nói họ toàn bộ đều là giả, nhưng họ lại có lời thật ở bên trong. Quý vị nói họ toàn bộ đều là thật, nhưng họ lại có nhiều lời giả dối trong đó. Vì vậy, Sư phụ bảo mọi người, những người học Phật chân chính, bất kể thời gian nào, từng phút từng giây đều không nên bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh bên ngoài. Quý vị hoàn toàn không có khái niệm về sự tác động của môi trường bên ngoài, bởi vì quý vị đã triệt ngộ, đã biết thế giới này là thật thật giả giả, “Những gì mắt tôi nhìn thấy đều không nhất định là thật, những gì tai tôi nghe được cũng không nhất định là chân thật, huống chi những việc hiện tại tôi làm, hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng thế nào đi chăng nữa, tôi như như không động”. Chỉ khi tâm của quý vị tập trung vào Phật pháp thì quý vị mới có thể bước đi trên con đường Phật pháp. Để đạt được sự thanh tịnh thực sự bên trong, dù điều đúng sai, thị phi gì, hay điều gì đó, chỉ cần khác biệt một chút, thì tất cả những điều này “Như mộng huyễn bào ảnh. Như lộ diệc như điện”. Chỉ cần dùng tự tánh, bổn tánh của Bồ Tát quan sát mọi nhân duyên quả báo ở thế gian, thì quý vị sẽ hiểu rằng vạn vật trên thế gian này đều “ký vô lai xử, dã vô khứ xử” {không đến cũng không đi}, vậy tại sao quý vị lại phiền não?

Hôm nay muốn nói với mọi người một chút về thành Phật là cảnh giới gì. Ai cũng mong thành Phật phải không? Mọi người đều nói: “Tôi muốn thành Phật”, vậy thì thành Phật rốt cuộc phải có cảnh giới gì? Một người phàm muốn thành Phật thì trước tiên phải học Phật và tu Đạo. Tuy nhiên, trong khi mỗi người học Phật, một bên đang học Phật tu đạo, một bên đang tu với “sở đắc chi tâm” của mình. Cái gì gọi là sở đắc chi tâm? “Thật tuyệt vời nếu tôi thành Phật. Nếu hôm nay tôi tu tâm tốt, chắc chắn tôi sẽ thành Phật” đây chính là điều quý vị đã có được.

Còn có rất nhiều phàm phu ở nhân gian, trong khi học Phật tu đạo vẫn luôn vì cái “tôi” bản thân và tiến vào “ngã tướng” muốn thành Phật, “tôi” muốn học Phật, “tôi” muốn tu đạo, “tôi” nỗ lực như thế này, “tôi” nhất định sẽ thành Phật, điều này đã đi lệch khỏi cái gọi là “vô thủ vô chứng” trong giới Phật pháp. Để thực sự tu tâm của mình, quý vị phải tu “vô thủ vô chứng”, đó là một cảnh giới cao. “Vô thủ vô chứng” có nghĩa là chẳng có gì để đạt được. “Hôm nay tôi muốn thành Phật, nhưng tôi không có gì để đạt được cả”. Chỉ khi đó quý vị mới có thể thực sự đạt được nó. Nếu quý vị muốn thành Phật, muốn có được Phật, trên thực tế quý vị đã đi vào chấp trước. Nhiều người hỏi Sư Phụ: “Thưa Thầy, nếu con khấu đầu bái lạy xin một điều gì, có tính là chấp trước không?” Từ góc độ của Bồ Tát, quý vị là chấp trước. Từ góc độ của người phàm tu tâm, điều này không tính là chấp trước. Cầu xin cho gia đình, cầu xin cho cha mẹ, cầu xin cho con cái là chuyện bình thường. Nhưng khi Đức Phật dụng đến “vô thủ vô chứng”, thì quý vị sẽ rất khó để thành Phật rồi, bởi vì cảnh giới của Phật rất cao. Rất nhiều người một bên tu tâm, một bên cho rằng mình đã nắm rõ được Phật pháp cùng Phật đạo, dường như đã nắm chắc được rất nhiều đạo lý của Phật, cảm thấy mình đã đạt tới cảnh giới thành Phật. Nếu như quý vị thường xuyên cảm thấy rằng “Tôi cứ tiếp tục tu như vậy thì tôi nhất định sẽ trở thành Phật”, vậy thì quý vị đã tự huỷ hoại đi cảnh giới học Phật của mình, bởi vì quý vị không thể tu luyện ra mà thành, cũng không có ai chứng nhận cho việc tu đó. Nếu quý vị nghĩ đến việc trở thành Phật, thì có thể quý vị sẽ không thể đạt được cảnh giới Phật quả cao hơn. Quý vị phải, ngay cả ý nghĩ làm điều này cũng không có, thì điều quý vị làm được gọi là thuần thiện, thuần thiện sự, như vậy chính là chân Phật, thuần Phật. Ngay cả ý niệm muốn thành Phật cũng không có, đó chính là thật sự muốn thành Phật. Bằng không tu không tốt, thì sẽ bị đọa vào cõi súc sinh, rơi vào cõi người và rơi vào trạng thái cống cao ngã mạn.

Tâm Kinh dạy chúng ta rằng “bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm”. Khi tu tâm, quý vị tu tập bao nhiêu năm, thực ra sẽ không có tăng cũng không có giảm, bởi vì bản chất của quý vị vẫn như cũ, bởi vì bản thân quý vị sẽ có bổn tánh ở trong tâm. Trong lòng quý vị có thiện lương, từ nhỏ đã lương thiện, khi ra đi vẫn là người rất thiện lương, không tăng không giảm. Chỉ là thế giới bên ngoài mà quý vị tiếp xúc trong bát thức điền (thức thứ tám) khiến quý vị không nhìn thấy bản chất thực sự của mình, như thể nó chập chờn, lúc sáng lúc tối. Lấy một ví dụ đơn giản, tay của ai mà không thể làm việc được, đúng không? Nhưng người này đã hơn mười năm không làm việc thì tay họ còn có thể làm việc được không? Vẫn có thể làm việc được. Bàn tay của họ có tác dụng không? Tất nhiên là có tác dụng rồi. Bổn tánh của chúng ta tuy không dùng nó, không lau sạch, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có bổn tánh. Bổn tánh có được thì có gì mà tăng giảm? Do đó, “bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm”. Không có giảm đi cũng không có tăng lên. Nó vẫn là bản chất ban đầu của quý vị, không có nhiều hơn một chút, cũng không có ít hơn một chút.

Nhiều người nói: “Tôi tu hành tu tâm”. Quý vị tu tâm là gì? Nên nói “tu” tức là lau tâm của quý vị, làm cách nào để lau cái tâm của quý vị sạch sẽ một chút mà thôi. Tâm vốn đã có rồi, còn cần quý vị tu nữa sao? Bổn tánh không giảm – bất tăng bất giảm, chỉ là bổn tánh của người không tu bị ô nhiễm mà thôi. Khi quý vị có chánh niệm trong tâm, thì tâm quý vị sẽ nhập vào thiên đường. Khi nội tâm của quý vị trở nên vô cùng thuần khiết, thì tâm của quý vị nhất định siêu thoát khỏi lục đạo. Khi quý vị bị bao quanh bởi những tạp niệm ở thế gian và cảm thấy rằng bản thân đã tu rất tốt, sau đó dùng quan điểm bất chính kiến và ngôn ngữ bất chính đi phỉ báng người khác, nói xấu người khác, đi nói pháp môn khác không tốt, thì quý vị sẽ tạo ra Nhân xuống địa ngục. Cho nên Sư phụ bảo mọi người, cũng giống như giữa hàng xóm với nhau, nhà quý vị có thể đẹp, quý vị có thể lót sàn, mua tủ lạnh, lắp điều hòa, nhưng quý vị không nên chê bai nhà người khác. Đừng vì bản thân không lắp nổi điều hòa, mà nói tiền điều hòa trong nhà người khác từ đâu mà có. Tất cả những điều này thật ra đã tạo thành Nhân khiến quý vị khổ sở.

Tâm và bổn tánh bất cấu bất tịnh, bởi vì nghiệp tạo ra trong thức thứ tám không hoàn toàn ảnh hưởng đến thức thứ chín (Amala Thức). Đây chính là Sư phụ nói cho mọi người biết, tại sao có một số người sau khi xuống địa ngục, khổ đã chịu hết rồi, có một số tội linh còn muốn đi lên đầu thai làm người? Bởi vì linh hồn của họ vẫn còn, chưa hoàn toàn tản đi, bởi vì lòng từ bi và thiện lương của thức thứ chín (Amala Thức) của họ vẫn còn, chỉ là hoàn toàn bị che khuất nhiễm ô, hoàn toàn không nhìn thấy, đợi đến khi ác nghiệp thọ báo, sạch sẽ rồi, họ còn có thể đầu thai làm người, đầu thai cõi súc sinh, ở trong sáu cõi. Thế nên tâm của họ vẫn bất cấu bất tịnh, cũng bất tăng bất giảm. Sư phụ đưa ra một ví dụ đơn giản, trong nhà quý vị có một thiết bị điện đã lâu không dùng, bẩn vô cùng, đều bám bụi, bụi bám nhiều đến mức không nhìn ra là thiết bị điện gì nữa, giống như một cái hộp đầy bụi, khi quý vị lau sạch nó, thì nhận ra nó là cái lò vi sóng, nó có phải từ trước vẫn là một cái lò vi sóng hay không? Đây chính là điều Sư phụ nói với mọi người, hôm nay quý vị tu cũng được, không tu cũng được, bổn tánh của quý vị không thay đổi. Tại sao quý vị phải xuống địa ngục để chịu khổ? Bởi vì là thân thể của quý vị đang tạo nghiệp, linh hồn của quý vị đang tạo nghiệp, che khuất bổn tánh của quý vị, ảnh hưởng đến tự tánh của quý vị, tự tánh của quý vị liền trở nên ô trược, sẽ chịu khổ, sẽ chịu nạn, bởi vì bổn tánh của quý vị bị nhiễm ô rồi. Cho nên quý vị lên thiên đường hưởng phúc cũng được, xuống địa ngục chịu khổ cũng được, là cảm giác của quý vị – cảm giác của thức thứ tám đang chịu khổ, mà tự tánh của quý vị chỉ là bị che khuất, không thể tìm thấy được.

Đức Phật dạy chúng ta rằng con người bình thường trên thế giới này sống trong những cảm giác khổ lạc ưu hỉ. Đại chúng có cảm thấy rằng chúng ta sống trên đời này chính là một loại cảm thụ không? “Cảm thấy vui rồi, cảm thấy ăn uống rất vui vẻ”, “Bây giờ tôi cảm thấy vui, vừa rồi tôi cảm thấy không vừa ý”… Bởi vì đau khổ sẽ qua, hạnh phúc cũng sẽ qua, đây là cảm giác của quý vị Cảm giác đau khổ sẽ sớm tan biến. Một điều gì đó rất hạnh phúc, nó cũng sẽ sớm biến mất. Niềm vui và nỗi buồn có phải là một loại cảm thụ không? Có phải là một loại cảm giác không? Xét từ góc độ tâm lý học mà nói. Niềm vui và nỗi buồn là một loại cảm thụ thuộc về cơ quan cảm giác sinh lý: Nếu quý vị cảm thấy hạnh phúc thì quý vị hạnh phúc. Nếu quý vị cảm thấy vui vẻ, thì quý vị vui vẻ. Lo lắng cũng là một cảm giác ở các cơ quan thụ cảm bên trong. Khi quý vị cảm thấy đau, thì quý vị sẽ đau. Một số nhà trị liệu xoa bóp khi họ ấn vào chân quý vị và khiến quý vị nhảy lên vì đau. Nhưng tại sao có người càng ấn nặng, họ càng cảm thấy vui? Người thì đau vô cùng trong khi có người lại nói “cảm thấy thoải mái quá”. Đây là cảm giác của mỗi người không giống nhau. Cho nên yêu thích cũng là một loại cảm giác trong tâm quý vị, gọi là “cảm thụ” – “thụ” của cảm giác. Chỉ cần quý vị trút bỏ được những cảm xúc này, thì quý vị sẽ buông bỏ được những cảm giác khổ lạc ưu hỉ. Khổ gì? Vui gì? Đào rỗng nó, làm trống nó, không có gì là khổ, không có gì là hạnh phúc, mọi thứ đều vô thường. Nếu quý vị buông nó xuống và sống ở nhân gian, thì quý vị sẽ không đau khổ cũng không hạnh phúc, và quý vị sẽ có được cảnh giới cực lạc ở nhân gian. Đồ giả thì có gì vui? Đồ giả thì có gì khổ? Đau khổ cũng là giả, vui sướng cũng là giả, vậy đến cuối cùng không hỉ không lạc, liền “Như như bất động”, thì có phải đã đến cảnh giới Cực Lạc rồi không?

Tâm Kinh nói: “Thị cố không trung vô sắc. Vô thọ tưởng hành thức. Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý. Vô sắc thanh hương vị xúc pháp”. “Không” này nghĩa là gì? Suy cho cùng thì chỉ là chữ “không”, cuối cùng là “Vô trí diệc vô đắc”. “Vô trí” là gì? “Trí” ám chỉ trí tuệ giải thoát, và trí tuệ giải thoát ám chỉ Phật tánh. “Vô trí” chữ “trí” này chính là trí tuệ giải thoát, và nó là Phật tánh, bổn tánh và Không tịch (vắng lặng), “Trí” này không phải là trí tuệ mà là Không tịch của bổn tánh Bồ Tát. “Vô trí diệc vô đắc”. Vô trí, đến cuối cùng, quý vị phải biết rời bỏ mọi hình tướng để có được hạnh phúc thực sự. Hôm nay quý vị chưa rời bỏ mọi hình tướng, thậm chí cả hình tướng giải thoát, nghĩa là hôm nay quý vị “Vô trí diệc vô đắc”, ngay cả ý nghĩ giải thoát cũng không được có và đều không thể có được – ba tâm không thể có được, “chư pháp không tướng”. Quý vị được gì? Cái tâm “Hôm nay tôi muốn giải thoát, thành Phật, thành Bồ Tát” cũng phải Không tánh – “Tâm này không thể có được”. Thì đó mới là cảnh giới cao để thành Bồ Tát, thành Phật. Hôm nay quý vị là một công nhân gương mẫu, quý vị chưa từng nghĩ đến việc trở thành công nhân gương mẫu “Tôi sẽ phục vụ chúng sinh thật tốt”. Cuối cùng, mọi người sẽ đưa quý vị lên báo, đăng quý vị lên báo, cho quý vị rất nhiều tiền thưởng, và cho quý vị tất cả, nhưng quý vị chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, vậy có phải cảnh giới của quý vị đã cao rồi không? Nếu quý vị đang là một công nhân gương mẫu, quý vị liền nghĩ đến: “Tôi sẽ lên báo, tôi sẽ lên sân khấu dưới sự vây quanh của mọi người, sẽ đeo vòng hoa lớn, sẽ nhận được giấy khen lớn, sẽ nhận được rất nhiều tiền thưởng…”. Vậy thì cảnh giới của quý vị so với gương mẫu còn kém rất xa.

Trí tuệ thành Phật, là chư Phật niết bàn diệu tâm. “Vô trí diệc vô đắc” không phải là nói không có trí tuệ, mà là hôm nay ngay cả tâm muốn giải thoát trong bổn tánh của quý vị cũng không được có, vô đắc. Tâm kinh vì sao đặc sắc? Chính là nói cho chúng ta biết, trên thế giới này, “Thị cố không trung vô sắc. Vô thọ tưởng hành thức. Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý. Vô sắc thanh hương vị xúc pháp”, hết thảy đều là không có. Vậy ở đâu ra? Đó là cảm giác của quý vị, mọi thứ đều trống rỗng. Sau đó “Vô trí diệc vô đắc”, chính là cảnh giới của Phật rồi. Tâm muốn thành Phật đều không còn, bởi vì “Vô trí diệc vô đắc”, không phải là “vô thủ vô chứng” rồi sao? Không có bất kỳ đòi hỏi nào, cũng không có bất kỳ chứng đắc Phật pháp nào, chính là nói tất cả mọi thứ quý vị có ở nhân gian, đến cuối cùng chính là hai chữ “Không Vô”. Quý vị biết là “Không Vô”, vậy thì quý vị đã thành Phật rồi. Nếu quý vị vẫn có một cái gì đó, bao gồm cả ý tưởng của quý vị, bao gồm một số khái niệm “Tôi muốn trở thành Phật”, thì làm sao quý vị có thể trở thành Phật trong kiếp này? Quý vị liền cách xa Phật vạn dặm rồi.

Tập 64 đến đây là kết thúc.

>> Tập 65


Chú thích việt dịch:

"Vô Thủ Vô Chứng" có nghĩa là:

  • Không có sự mong cầu, không có tâm muốn lấy, đạt được bất cứ điều gì đó là Vô Thủ.
  • Không có sự chấp trước vào việc mình đã chứng đắc hay đạt được bất cứ cảnh giới nào đó là Vô Chứng.

Mới hơn Cũ hơn