Tập 75 - PHƯỚC HUỆ SONG TU THOÁT LỤC ĐẠO

 LỜI MỞ ĐẦU 

Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:

“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”. 

Tập 75 - PHƯỚC HUỆ SONG TU THOÁT LỤC ĐẠO

Sư phụ Lư Quân Hoành giảng giải Bạch Thoại Phật Pháp ngày 23/05/2020

Được rồi, hôm nay Sư phụ sẽ tiếp tục giảng cho đại chúng về《Bạch Thoại Phật Pháp》.

Thực ra, học Phật càng về sau chính là một chữ "cảnh giới". Cảnh giới là thứ quý vị không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, nhưng khi quý vị xử lý sự việc, chỉ cần quý vị nói một lời, người khác sẽ biết cảnh giới của quý vị cao hay thấp. Có người vừa mở miệng đã bị người khác coi thường vì họ ích kỷ; người có cảnh giới cao thì luôn nghĩ cho người khác. Cảnh giới cao và sự thăng tiến trong cảnh giới sẽ khiến quý vị cẩn trọng giữ khẩu nghiệp. Vì vậy, nhiều người biết cảnh giới của mình chưa cao nên khi nói chuyện đều đặc biệt cẩn thận. Văn hóa truyền thống có câu: “Họa từ miệng mà ra, bệnh từ miệng mà vào”. Thực tế chính là dạy chúng ta phải giữ gìn khẩu nghiệp của mình, không được nói năng bừa bãi. Nếu quý vị không nói, người khác không biết quý vị ở cảnh giới nào; một khi mở miệng, cảnh giới có thể lập tức bị hạ thấp. Vì vậy, nhiều người học Phật càng về sau càng ngại nói.

Người học Phật sau này không nên tùy tiện nói những điều mình không chắc chắn, vì họa từ miệng mà ra. Nếu nói năng tùy tiện, người khác sẽ cảm thấy quý vị là người không đáng tin. Tại sao nhiều người sống rất đau khổ? Bởi vì họ nói gì người khác cũng không tin, bởi vì họ không đáng để được tin tưởng. Lời nói của một người đại diện cho cảnh giới của họ. Chỉ nên nói những lời đáng tin cậy, chắc chắn; những việc không đáng tin, không làm được thì đừng nên nói. Cẩn trọng trong lời nói và hành động, đó chính là giới khẩu mà người học Phật chúng ta nên giữ. Bởi vì nếu không giữ được giới khẩu, khẩu nghiệp của quý vị sẽ đến. Chúng ta cần phước huệ song tu, cần giữ khẩu nghiệp, cần có cảnh giới, có phúc khí và có trí tuệ. Nếu không có phúc khí, quý vị sẽ không gặp được cao tăng đại đức, không gặp được người tốt. Nếu quý vị biết trân trọng phúc báu của mình, dần dần sẽ có được trí tuệ. Khi có trí tuệ, quý vị sẽ từ từ nâng cao cảnh giới của bản thân.

Nhiều đệ tử sẽ hỏi Sư phụ: “Thưa Thầy, trí tuệ của chúng con từ đâu đến?” Sư phụ nói cho mọi người biết, trí tuệ đến từ bố thí. Quý vị có thích ngôn thí không? Có thích tài thí, pháp thí và vô úy thí không? Quý vị có sẵn lòng dành thời gian quý báu của mình để giúp đỡ người khác không? Nếu quý vị sẵn lòng, thì quý vị là người có trí tuệ, là đang quảng kết thiện duyên. Bởi vì giúp đỡ người khác có thể nâng cao bản thân mình; khi giúp người khác giải quyết vấn đề, chính quý vị cũng sẽ thấu hiểu vấn đề đó. Sư phụ từng kể với quý vị, Sư phụ quen một người bạn học năm đó đến Úc, cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ người khác. Khi mới đến Úc, cô ấy chưa kết hôn, chưa có con, nên thường giúp hàng xóm, giúp con của đồng nghiệp tìm xem trường ưu tú ở đâu, khu vực nào tốt… Kết quả là đến khi cô ấy lập gia đình và sinh con, cô ấy đều đã hiểu rõ cả rồi. Vì vậy, giúp đỡ người khác chính là tăng trưởng trí tuệ cho bản thân.

Hãy xem chúng sinh như người thân. Khi coi người khác như người thân của mình, dù chỉ là nhấc một cuộc điện thoại, giọng nói của quý vị cũng sẽ trở nên thật đẹp. Quý vị xem, bây giờ có bao nhiêu người trả lời điện thoại một cách lạnh lùng: “Alô, xin chào”, cách nói chuyện hoàn toàn không giống như với người thân. Nhiều người nói chuyện với cha mẹ mình cũng rất cộc cằn. Ngôn ngữ như vậy thể hiện cảnh giới của quý vị. Một người có tu dưỡng sao có thể nói chuyện như thế? Khi quý vị đối tốt với người khác, quý vị sẽ có phúc khí. Nếu quý vị đối xử thiện lương với người khác, nhất định sẽ có phúc khí; nếu quý vị đối xử tàn ác với người khác, sẽ đánh mất phúc khí của mình.

Trí tuệ đến từ việc giữ giới. Trí tuệ từ đâu mà có? Giữ giới đó! Một người có trí tuệ sẽ được người khác tôn trọng, cảnh giới của người đó sẽ được người khác đánh giá rất cao. Bởi vì quý vị giữ giới, không nói năng lung tung, không làm những việc không nên làm, trong đầu chỉ nghĩ những điều nên nghĩ, và giữ giới, giữ khẩu, như vậy thân tâm quý vị sẽ vô ngại, trí tuệ sẽ tự nhiên khai mở, trong tâm quý vị không còn chướng ngại nữa. Quý vị thử nghĩ xem, việc không hiểu thì không nói, những lời nói ra đều là điều mình hiểu, vậy có phải sẽ được người khác tin tưởng không? Vậy tại sao nhiều người lại bị xem thường? Chính là vì không hiểu mà giả vờ hiểu. “Nghề nào biết nghề nấy”, nếu quý vị làm trong một lĩnh vực chuyên môn, ví dụ như máy tính, người khác không biết nhưng lại nói “Tôi biết”, khi họ vừa bắt tay vào làm, quý vị đứng bên cạnh nhìn là biết ngay họ có chuyên nghiệp hay không. Hoặc nếu hôm nay quý vị đi hát, nói rằng “Tôi hát hay lắm”, nhưng khi lên sân khấu hát lại lạc điệu, sai nhịp, người khác nghe là nhận ra ngay. Đây chính là hậu quả của việc không biết giả vờ biết, khiến người khác coi thường mình, cảnh giới liền bị hạ thấp.

Vì vậy, đừng bao giờ nói những điều mình không hiểu, hãy luôn giữ giới, khi đó cảnh giới của quý vị sẽ được nâng cao và trí tuệ sẽ khai mở. Từ nhỏ, Sư phụ đã được nghe nhiều bậc trí tuệ dạy rằng: Khi nói chuyện với người khác, hãy luôn nói về những gì mình hiểu; nếu không hiểu, đừng tham gia vào chủ đề đó. Có người sẽ nói: “Vậy chẳng phải con sẽ đứng ngây ra như kẻ ngốc sao, khi bạn bè nói những chủ đề con không hiểu? Như vậy chẳng phải sẽ mất đi sự gắn kết với mọi người sao?” Đúng vậy, nhưng quý vị có thể từ từ chuyển chủ đề sang lĩnh vực mà mình quen thuộc rồi phát huy, đó bản thân đã là một loại trí tuệ. Những việc không biết quý vị không nói, những việc biết quý vị nói nhiều, người khác sẽ nghĩ rằng quý vị hiểu biết rộng. Thực tế, dĩ nhiên quý vị không thể biết hết mọi thứ, nhưng ít nhất điều đó khiến người khác tôn trọng quý vị – vì quý vị không phải là người nói năng hàm hồ.

Nhiều người trong chúng ta sống trên đời mà không biết cách đối nhân xử thế, không nên nói thì lại nói bừa, không nên làm thì lại làm bừa, không nên nghĩ thì lại nghĩ lung tung, rồi nhìn ai cũng không vừa mắt, dần dần sẽ gây ra chuyện vô cớ sinh sự. Mọi người hãy nghĩ xem, trong giao tiếp giữa người với người, những gì quý vị nghĩ trong lòng sẽ hiện ra qua ánh mắt. Nếu quý vị cảm thấy mọi người đối tốt với mình, mắt quý vị sẽ tràn đầy niềm vui và sự cảm động. Nếu hôm nay quý vị cảm thấy mọi người đang chế giễu, đối xử không tốt với mình, nhìn mình bằng ánh mắt khác, trong lòng quý vị sẽ lập tức sinh phiền não, sầu muộn, khó chịu. Ngay cả khi không có chuyện gì, ánh mắt của quý vị cũng sẽ toát ra những cảm giác khác thường, khiến người khác nghĩ rằng quý vị có ý không tốt với họ. Thực ra, họ không hề có suy nghĩ đó, ai cũng bận việc của mình, có ai đặc biệt để tâm đến quý vị đâu? Trừ khi là người đặc biệt thân thiết, còn lại bây giờ ai cũng vậy.

Vì vậy, Sư phụ nói với mọi người, ở đời đừng tùy tiện suy đoán. Suy đoán là thường xuyên nghi ngờ: “Có phải anh làm vậy không? Có phải anh đang nói xấu sau lưng tôi không?” hoặc đối xử với tôi thế này thế kia… bịa đặt ra những chuyện không có thật. Như vậy quý vị sẽ tự chuốc lấy phiền phức, các bạn đồng tu sẽ thấy quý vị là người đa nghi, và họ sẽ không muốn nói thật lòng với quý vị nữa. Ngược lại, nếu quý vị không suy đoán người khác, lời nói chân thật, thực tế, người khác sẽ cảm thấy quý vị rất chững chạc, có tu dưỡng, lời nói ra đâu ra đó, chuyện mình biết thì nói nhiều hơn. Thực ra, không ai có thể biết hết mọi thứ.

Một người tu hành, nếu thoát khỏi những thú vui thấp kém của thế gian, nói cách khác là không sống theo sự chi phối của hoàn cảnh xung quanh, không sống theo tâm trạng của người khác, đó chính là thoát ly khỏi thú vui thấp kém của thế gian. Tại sao quý vị luôn cảm thấy người khác nghĩ xấu về mình, nói xấu mình, và có những hành động không tốt với mình? Trước đây có một câu chuyện tiếu lâm, rằng trong nhà hàng, nếu một nhân viên làm vỡ cái chậu hay cái muỗng, người quản lý sẽ lập tức nghĩ: “Hôm nay nó đang có ý kiến với mình đây, nó đang bất mãn đây.” Bởi vì những người làm lãnh đạo kiểu này rất nhạy cảm, luôn cảm thấy người khác có ý kiến với mình, do những việc họ làm không như lý như pháp, nên họ sẽ cảm thấy người khác không tốt với mình. Đây chính là vì trong tâm họ chưa thoát khỏi được những suy nghĩ thấp kém đó. Thực ra, thú vui thấp kém chính là những suy nghĩ thấp kém, là của phàm nhân. Ngược lại, nếu quý vị tu tâm học Phật một cách chân chính, quý vị chính là bậc Thánh.

Hôm nay, Sư phụ sẽ giảng cho mọi người về phúc báo. Chúng ta thường nói: “Người này có phúc báo.” Vậy phúc báo thực sự khi sống ở thế gian này là gì? Trong Phật pháp, phúc báo được gọi là thanh tịnh vô vi. Một người được thanh tịnh, tâm phải trong sạch, đầu óc phải sáng suốt, trong tâm không có phiền não cũng không có bi thương, không có vui mừng cũng không có sầu muộn. Thanh tịnh vô vi, rất trong sạch, không có suy nghĩ gì, đó chẳng phải là vô đắc diệc vô thất (không được cũng không mất) hay sao? Không có gì để được, cũng không có gì để mất. “Tôi không vui, cũng không buồn. Vì niềm vui đến tôi không có cảm giác, nên tôi không phải chịu đựng nỗi buồn khi mất mát.” Người ta đối xử tốt với quý vị, quý vị cảm ơn họ; người ta rời bỏ, không quan tâm đến quý vị nữa, quý vị cũng không quá đau buồn. Vì vậy, trên thế gian này, người học Phật thực sự không có bi thương, không có phiền não, không có sầu muộn, không có vui mừng, đó chính là vô đắc diệc vô thất. Không có chuyện bị người khác sỉ nhục, khó chịu, sống trong đau khổ; cũng không có cảm giác vinh quang gì kiểu như: “Xem kìa, mọi người đều nhìn tôi. Tôi thấy mình quan trọng biết bao.” Tâm của quý vị luôn bình lặng, vô cùng bình lặng.

Có một thí nghiệm tâm lý học, người ta nói với một người: “Lát nữa anh đến công ty dự tiệc, anh sẽ thấy mọi người đều lờ anh đi, họ rất kỳ quặc, vì hôm nay công ty bị mất một món đồ và mọi người đều nói anh là người lấy cắp.” Thực ra, đây là một thí nghiệm tâm lý, hoàn toàn là một chuyện bịa đặt. Nhưng sau khi nghe những lời đó, khi người này bước vào nơi tổ chức tiệc, ánh mắt anh ta nhìn người khác đã trở nên kỳ quặc. Vì chính anh ta kỳ quặc, nên anh ta thấy ai nhìn mình cũng kỳ quặc. Cuối cùng, anh ta thấy tất cả mọi người đều đối xử kỳ lạ với mình. Thực ra, anh ta không biết rằng đó là vì trong lòng anh ta có tật giật mình. Trong lòng quý vị có khúc mắc, nên quý vị khiến người khác cũng có khúc mắc với mình, và cuối cùng quý vị cảm thấy người khác thực sự có thành kiến với mình. Đây là một bài kiểm tra tâm lý.

Con người là vậy: nhìn núi là núi, nhìn nước là nước; có lúc nhìn núi không phải là núi, nhìn nước không phải là nước; cuối cùng khi người ta nói với anh ta: “Hoàn toàn không có chuyện đó, chỉ là kiểm tra tâm lý anh thôi”, anh ta lại thấy núi vẫn là núi, nước vẫn là nước. Đây chính là tâm lý con người luôn thay đổi. Cảm giác “có người coi thường mình”, “có người ghét bỏ mình” khiến tâm quý vị không thể như như bất động. Tâm thực sự có thể như như bất động chính là đang hưởng phúc báo mà trời ban cho – mỗi ngày sống thật vui vẻ, không phiền não, không ưu thương, không vinh quang, cũng không nhục nhã, đó chẳng phải là phúc báo sao? Bình an chẳng phải là phúc sao? Tại sao bình an là phúc báo, chính là đạo lý này.

Sư phụ giảng cho mọi người nghe thế nào là thanh tịnh vô vi. Phúc báo của thanh tịnh vô vi, thanh tịnh vô vi chính là thanh phúc, hưởng thanh phúc (phúc đức thanh tịnh). Nhiều người trên thế gian này thường nói: “Anh nên hưởng thanh phúc đi, anh có phúc khí, được hưởng thanh phúc rồi.” Vậy Sư phụ nói cho quý vị biết, có phúc khí rồi, phúc khí đó còn phải "thanh" (trong sạch, thanh tịnh). Nhiều người có phúc khí rồi lại phiền não theo sau, đúng không? Có người nói: “Tôi muốn có thật nhiều phúc khí.” Tài, sắc, danh, thực, thụy (tiền bạc, sắc đẹp, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ) đều là phúc khí, có được rồi cũng vui; nhưng người thực sự có phúc khí là người hưởng thanh phúc, họ mong có được thanh phúc. Lấy một ví dụ đơn giản, hôm nay quý vị được làm trưởng một phòng ban nào đó trong cơ quan, quý vị vui không? Về nhà khoe: “Anh/em được lên làm trưởng phòng rồi”, nhưng sau đó là cả một chuỗi phiền não, đúng không? “Tôi vui quá, cuối cùng đã đạt được nguyện vọng, tôi đã giành được vị trí số một.” Sau đó mọi người sẽ đến tìm quý vị ký giấy tờ, tìm quý vị tài trợ, tìm quý vị… Phúc khí này không phải là thanh phúc.

Vậy hôm nay, Sư phụ sẽ giảng thế nào là thanh phúc. Thanh phúc chỉ người có trí tuệ mới hưởng được, người không có trí tuệ không thể hưởng được thanh phúc. Khi một người được thảnh thơi, tâm tĩnh lặng, không có vướng bận, phiền não, không có ràng buộc tình cảm, không có áp lực nợ nần, có thể một mình ngồi trong nhà, thanh thanh đạm đạm, không ai tìm đến, không phiền não, không ưu thương, uống một tách trà, niệm kinh, nghĩ rằng không ai quấy phá mình, không ai ghen tị với mình, thế gian này không ai phỉ báng mình, lúc đó quý vị đang hưởng phúc báo của sự thanh tịnh.

Thanh phúc là gì? Có người nói bình an là phúc. Quý vị còn cần phúc khí gì nữa? Quý vị nghĩ rằng có được là vui sao? Sư phụ lấy một ví dụ đơn giản. Có người trúng số độc đắc mấy chục triệu, họ có được rồi, nhưng sau đó con họ bị bắt cóc, cuối cùng chính họ cũng bị bắt cóc. Quý vị nói họ có phúc khí không? Có. Có thanh phúc không? Không có. Quý vị có thể ngồi đó một cách an ổn tự tại, không ai bàn tán, không ai quấy rầy, tự mình biết “Tôi không làm gì sai”, niệm kinh, ngồi một mình, “Thế giới này là của tôi, tôi đã thanh tịnh, cả thế giới đều tĩnh lặng.” Đây chẳng phải là “nhất hoa nhất thế giới” (mỗi đóa hoa là một thế giới riêng) sao? Đây là lúc quý vị đang tận hưởng một môi trường thanh tịnh, không bị ai quấy nhiễu. Khi một người ngồi thiền, đó chẳng phải là thanh phúc sao? Hoàn toàn không có điện thoại, không ai đến nói chuyện, không ai đến làm phiền, phúc báo này lớn vô cùng.

Mới hơn Cũ hơn