LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 79 - PHI SẮC PHI KHÔNG, VÔ TRỞ VÔ NGẠI
Sư phụ Lư Quân Hoành giảng giải Bạch Thoại Phật Pháp ngày 27/05/2020
Nhiều người cả đời chỉ đứng ở đáy vực, tại sao vậy? Vì họ luôn cảm thấy bất mãn, luôn oán hận, luôn cảm thấy cuộc đời mình đầy gánh nặng, không vui vẻ. Như vậy thì sẽ không thấy được ánh sáng, không thấy được hy vọng, và sẽ luôn ở trong phiền não. Cho nên làm người muốn thông suốt thì phải học cách buông bỏ. Buông bỏ là một thái độ sống tích cực: không sao cả, mất thì đã mất rồi; thiệt hại thì đã thiệt hại rồi; bị người khác nói thì cũng đã nói rồi. Bị người khác mắng, quý vị vẫn là quý vị của lúc ban đầu, quý vị có mất mát gì không? Vì vậy, tại sao người học Phật có thể thành công, còn những người ích kỷ lại liên tiếp thất bại? Mấu chốt nằm ở chỗ họ có thể buông bỏ được hay không.
Khi đã thực sự vượt qua chính mình, vượt lên giới hạn của bản thân, thì cũng sống trên thế gian này, quý vị ở cùng người khác sẽ không cảm thấy họ đang làm mình tức giận, không cảm thấy sự ảnh hưởng của pháp thế gian đối với mình. Tại sao gọi là “sự ảnh hưởng của pháp thế gian đối với mình”? Rất đơn giản, pháp thế gian chính là phải đối mặt với sự thật tuỳ duyên này, người khác đối tốt với mình hay không, duyên phận của mình có đủ hay không, thực tế đều là pháp thế gian. Phải làm sao để bản thân được khai ngộ minh bạch, nội tâm mới không có phiền não; phải tự biết điều tiết thế nào để trong tâm mình không phiền não. Quý vị đến cả cách khiến bản thân thoát khỏi phiền não còn chưa biết, thì làm sao vượt qua được chướng ngại ấy, làm sao khiến mình không phiền não được? Đạo lý mà Sư Phụ giảng cho quý vị chính là như vậy. Bất cứ lúc nào cũng phải hiểu nhân biết quả – hôm nay gieo cái nhân này xuống thì phải biết sẽ có quả báo gì đến. Không phiền não chính là giải thoát. Hôm nay quý vị có thể không phiền não, tức là quý vị đã giải thoát rồi.
Tâm linh của chúng ta, trong khi học Phật và sau khi học Phật, phải vượt lên trên chính mình. "Sắc tức thị không, không tức thị sắc". Thế giới hữu sắc này rất mau sẽ không còn nữa. Quý vị vừa mới tức giận, một lát sau cơn giận liền tan biến; vừa mới nổi nóng, một lát sau cơn nóng giận cũng không còn; vừa cảm thấy việc này vô cùng nặng nề, một lát sau việc này cũng trôi qua. Cho nên "sắc tức thị không, không tức thị sắc".
Ngày xưa trong chùa có rất nhiều cao tăng dùng tiếng gõ mõ để ví với cái Không. Âm thanh của cái mõ này, có phải là từ một khúc gỗ được khoét rỗng bên trong rồi gõ ra không? Âm thanh này là không. Gõ vào cái không mà có tiếng vang, đó chính là "không tức thị sắc"; và vì cái không này đến từ khối gỗ (sắc), nên là "sắc tức thị không". Gõ vào một khúc gỗ đặc thì không thể ra tiếng, vì người ta chưa thấy được cái không, chưa khoét rỗng nó. Dù biết rằng một khối gỗ có thể được đục thành rỗng, nhưng nếu không đục rỗng thì gõ vào sẽ không ra tiếng; chỉ khi khoét rỗng nó rồi thì mới có được âm thanh này. Điều này nói với chúng ta rằng, bất cứ việc gì, khi nhìn thấu đáo rồi, thay đổi nó, thì quý vị sẽ thay đổi được quan điểm, thay đổi được cách nhìn. Sắc có thể được chuyển thành Không, và Không cũng có thể được chuyển thành Sắc. Quý vị phải tự mình làm được sự chuyển hoá cảnh giới – khi cảnh giới không rồi, thì Sắc sẽ được xem là Không. Nếu không ngộ được rằng trong Sắc có Không, thì khi thọ, tưởng, hành, thức (cảm nhận, suy nghĩ, hành vi, ý thức) của quý vị còn do dự giữa Không và Sắc, lúc đó tất cả đều không phải là Không. Bởi vì quý vị không thấy được rằng khối gỗ có thể được đục rỗng để phát ra âm thanh, mà chỉ trực tiếp gõ vào khối gỗ đặc vốn không thể ra tiếng. Cho nên nhìn nhận vấn đề phải thấy được sự chuyển hoá của nó. Thọ, tưởng, hành, thức của quý vị – sự tiếp nhận của tư duy, của ý thức, của hành vi, và hành vi trong tư duy của quý vị – thực tế đều là không, vì nói qua rồi, nghĩ qua rồi, tất cả đều không còn nữa. Sắc bất dị không, không bất dị sắc, cũng có nghĩa là cái không thực ra đến từ khúc gỗ thực tại này, và khúc gỗ trở nên rỗng là vì đã được điêu khắc. Khi quý vị nhìn thấu được rằng khối gỗ cũng có thể trở thành không tánh, sẽ không xem khối gỗ này là thứ vĩnh viễn không thể gõ ra tiếng, thì lúc đó quý vị có thể nhìn thấu thế giới này. Đây chính là điều chúng ta thường nói, phải nhìn thấu ngũ uẩn giai không. Nói về tính cách của một người, "người này sẽ không đổi đâu, người này không thể đổi được", đúng vậy, rất khó đổi, nhưng cuối cùng họ vẫn có thể đổi được, điều đó còn tuỳ thuộc vào công phu bỏ ra nhiều hay ít.
Cho nên đối với hai chữ "Sắc", "Không", nên hiểu là phi sắc phi không, không phải nói rằng mọi thứ trên thế giới này đều không thể thay đổi, mà cũng không phải nói rằng mọi thứ trên thế giới này đều sẽ thay đổi. Nó thực thực tại tại, lại chẳng phải không có Sắc, cũng chẳng phải không có Không (phi vô sắc, phi vô không), không phải là không nhìn thấy, mà cũng chẳng phải là nhìn thấy được. Vậy rốt cuộc là thấy được hay không thấy được? Cái mõ mà Sư Phụ vừa giảng cho quý vị chính là như vậy. Khúc gỗ này rốt cuộc có gõ ra tiếng được không? Khúc gỗ làm sao gõ ra tiếng được? Gõ không ra tiếng, nhưng khi khoét rỗng nó làm thành cái mõ, thì nó lại gõ ra tiếng.
Phi tưởng phi vô tưởng. Con người cũng vậy. Quý vị nói người này là người tốt hay người xấu? Quý vị nói anh ta là người tốt, nhưng anh ta lại thường xuyên ích kỷ vô cùng, người như vậy sao tính là người tốt được? Quý vị nói anh ta là người xấu, nhưng anh ta lại thường hay giúp đỡ người khác. Rốt cuộc là người tốt hay người không tốt? Vậy thì, chẳng phải người tốt, mà cũng chẳng phải là không phải người tốt (phi hảo nhân, phi bất thị hảo nhân), chính là như vậy. Cho nên phi tưởng phi vô tưởng. Chúng ta nói cái mõ làm từ gỗ, cái mõ nhất định không thể tách rời khỏi gỗ. Dùng cái tâm bình đẳng không phân biệt này để nhìn nhận thế giới một cách chân thật, quý vị sẽ hiểu tại sao Phật Pháp nói rằng thế giới này mọi người đều bình đẳng, tại sao Phật Pháp nói mọi người đều có thể thay đổi, ai cũng có Bát-nhã, và tại sao chúng sinh đều có Phật tính. Dần dần quý vị sẽ quay lại và thấu hiểu được câu chân lý này của Đức Phật.
Những bậc cao tăng đại đức có cảnh giới thật sự cao đều xem tất cả chúng sinh là Phật vị lai, không xem quý vị là thứ "gõ không ra tiếng". Quý vị đều là Phật tương lai. Không có tâm phân biệt mà thực tu, đối xử với người khác như anh chị em của mình, thì tu ra mới là tu vi chân thật. Cảnh giới cao của người học Phật sinh ra từ tâm bình đẳng. Quý vị thử nghĩ xem, một người không có tâm bình đẳng, thì lấy đâu ra tâm Phật? Nhìn nhận mọi người với cái tâm bình đẳng, quý vị sẽ hiểu được điều mà cõi Phật thường giảng: "Vạn vật bổn đồng nguyên, chúng sinh như thị" – vạn vật vốn chung một cội nguồn, chúng sinh cũng như vậy, đồng căn đồng nguyên, chúng ta đều có Phật tánh, chúng ta đều có thể trở thành Phật vị lai. Kinh Phật nói: "Thiên hạ nam tử thị ngã phụ, thiên hạ nữ nhân thị ngã mẫu" (tất cả đàn ông trong thiên hạ là cha ta, tất cả phụ nữ trong thiên hạ là mẹ ta), với tâm thái cảnh giới cao như vậy, thì căn bản sẽ không nảy sinh tâm đố kỵ, tâm phân biệt của thế gian. Tại sao con người chúng ta lại tranh đấu lẫn nhau? Vì không có cảnh giới này, nhìn ai cũng qua lăng kính màu. Nhiều người xem quý vị như một "khúc gỗ", họ nói đầu óc người này như khúc gỗ, gõ mãi không vang, trong khi có nhiều người đầu óc rất linh hoạt.
Hãy dùng tâm bình đẳng làm tấm gương, thường xuyên soi chiếu lại xem hành vi của mình có coi thường người khác không, cách làm người của mình có soi thấy được các khuyết điểm trên thân mình không; những thứ tham, sân, si, mạn, nghi không nên có trên người mình, tất cả đều phải được soi thấy. Quý vị phải thấy được tư duy không quán, tức là quý vị có cảm nhận được tương lai rộng lớn không, có thấy được tương lai không. Quý vị có tư duy không quán, chính là quý vị có thể buông xả tâm thái của mình, không còn vướng mắc vào những phiền não nhỏ nhặt, một câu nói, một sự việc, thì tư duy của quý vị chính là không quán. Quý vị quan sát thấy toàn bộ thế giới này đều là không tánh, nó sẽ không mang lại tổn hại, không mang lại phiền não cho quý vị. Chỉ vì tự quý vị nhìn thấy những phiền não và ưu sầu thực thực tại tại của nó, nên quý vị đã rời xa thực tướng của sự nhìn thấu hồng trần, do đó không thể soi chiếu được chính mình, cũng không thể quán chiếu được tham, sân, si, mạn, nghi trên thân mình, và sẽ khiến cho những tánh xấu cố hữu của mình có chỗ ẩn mình. Tại sao tánh xấu của nhiều người lại nặng như vậy? Vì họ không nhìn thấy được những tật xấu trên người mình. Khi một người thường bị phiền não quấy nhiễu, thường oán hận nghiệp chướng của mình sâu nặng, Đó chính là lúc quý vị đang đón nhận thử thách, đang giải trừ sự trói buộc, đang bước trên con đường giải thoát. Vì vậy, có lúc thấy phiền não đến, lại cảm thấy rất vui: "Phiền não nhân gian đến rồi, mình có cách, mình phải dùng trí tuệ để khắc phục nó." "Hôm nay mình đã nghĩ thông rồi, mình cười được rồi, không phiền não nữa, mình lại chiến thắng được một kiếp nạn nữa của bản thân." Quý vị hãy nhớ, bất kỳ kiếp nào cũng sẽ sinh ra nạn, cho nên gọi là "kiếp nạn", có kiếp ắt có nạn, vì vậy "kiếp" và "nạn" đi liền với nhau.
Sư Phụ dạy quý vị giải thoát khỏi sự trói buộc cho chúng sinh, nghĩa là ngoài việc tự mình giải thoát, còn phải giúp người khác. Muốn giải thoát sự trói buộc cho chúng sinh, trước tiên phải giải thoát cho chính mình, rồi mới giúp chúng sinh giải thoát được. Giống như Sư Phụ đã nói với quý vị, bản thân mình còn chưa tu tốt, làm sao giúp được người khác? Có người đi khuyên nhủ người khác, người kia ở trước mặt họ khóc lóc thảm thiết, nói ra một loạt những điều tiêu cực, cuối cùng họ chẳng những không giúp được người này, mà còn bị phiền não lây theo. Đối với cảnh giới của chúng sinh phải có vô sinh pháp nhẫn, tức là đối với cảnh giới của người khác phải học cách bao dung, đừng sinh ra quá nhiều tâm phiền não. Quý vị không phiền não, dùng tâm bình đẳng, thì rất nhiều chuyện đối với quý vị sẽ trôi qua như chưa từng xảy ra. Con người đừng nên vướng mắc, người học Phật tinh tấn không thoái chuyển, chính là dừng lại sự lười biếng của mình, mãi mãi tiến về phía trước.
Phải tu pháp xuất thế. Sư Phụ nói với quý vị, tu pháp xuất thế vô cùng quan trọng. Ví dụ, ở nhân gian có việc này khiến quý vị khổ sở vô cùng, quý vị hãy nghĩ: "Mình cũng đâu có muốn làm gì ở nhân gian này, có gì phải tranh giành đâu? Mình cứ tu tâm của mình cho tốt. Mấy chục năm, chớp mắt một cái là qua. Sau này đi về đâu? Ai về nhà nấy, chẳng ai biết được." Mọi thể diện, mọi suy nghĩ rồi cũng sẽ hoá thành tro bụi. Giống như lúc nhỏ chúng ta có quá nhiều suy nghĩ, sống mấy chục năm qua, cũng quá nhiều suy nghĩ, bây giờ chẳng còn nhớ được gì nữa.
Hãy học cách tu sự tự tại thanh nhàn. Thế nào là tự tại thanh nhàn? An tĩnh, "thanh" là trong sạch. Chỉ khi quý vị tự tại thanh nhàn rồi, mới có thể tu Tịnh Độ trong tâm mình, nếu không cả đời cũng không tu được Tịnh Độ. Chúng ta không chỉ tu Tịnh Độ trong tâm, mà còn phải học tướng hảo trang nghiêm của Phật. Có lúc quý vị nói lời kỳ quặc, nói đùa, quý vị không thấy được vẻ mặt của mình rất kỳ cục. Khi quý vị kể một câu chuyện cười, dáng vẻ lúc quý vị cười rất phù phiếm, tự cho là mình vui vẻ lắm, nhưng tâm và tướng của quý vị không hề trang nghiêm chút nào, khiến người khác coi thường. Vậy Phật độ thanh tịnh trong tâm từ đâu mà có? Chính là khi nói một câu, hãy nghĩ xem, có giống Bồ Tát không? Khi khởi một ý nghĩ, có giống Bồ Tát không? Khi làm một việc, có giống Bồ Tát không? Hôm nay mắng người có đúng không? Có thể cãi nhau với người ta không? Muốn có được tướng hảo trang nghiêm ở nhân gian, phải hiểu rằng đó không đơn thuần là tướng mạo khác người – quý vị xem có những người trang điểm rất đẹp, tướng mạo khác biệt, trông có vẻ đẹp hơn người khác, nhưng có trang nghiêm không? Trong khi đó, có những bậc lão niên mặt đầy nếp nhăn, khi họ bước ra, ai cũng đều rất kính trọng. Tại sao? Không phải vì họ đẹp, không phải vì họ phẫu thuật thẩm mỹ, mà đó là cảnh giới thiền tu của pháp xuất thế được tu từ nội tâm, ánh mắt của họ khiến quý vị phải kính nể, và đạt đến tướng hảo trang nghiêm.