LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 112 – PHÁP MÔN PHƯƠNG TIỆN ĐỂ ĐOẠN TRỪ
VÔ MINH
Sư
phụ Lư Quân Hoành giảng giải Bạch Thoại Phật Pháp ngày 1/8/2020
Khi
chúng ta vừa sinh ra, đặt chân đến thế gian này, vô minh đã luôn theo sau chúng
ta, bám riết lấy chúng ta, khiến chúng ta phạm phải rất nhiều sai lầm. Bởi vì
chúng ta không hiểu rõ — tức là vô minh — cho nên chúng ta đau khổ, cái gì cũng
không biết, lại không muốn hỏi người khác. Hiện nay có biết bao nhiêu đứa trẻ,
cho đến tận hôm nay, rõ ràng bản thân không hiểu mà vẫn giả vờ là hiểu, cuối
cùng làm hại chính mình, làm hại người khác. Chỉ cần quý vị khởi lên tâm chấp
trước, vô minh liền sinh khởi. Hễ quý vị cảm thấy "tôi phải thế này",
"tôi cho rằng", hễ chấp trước một cái là tập khí vô minh của quý vị
liền sinh khởi; quý vị không hiểu rõ, nhưng lại cứ khăng khăng muốn làm, bởi vì
"tôi cho rằng nó đúng". Tại sao quý vị không thể hỏi người khác một
tiếng? Chỉ cần chấp trước, vô minh sẽ lại sinh khởi. Vì vậy, sau khi vô minh
sinh khởi thì phiền não cũng sẽ sinh khởi, cho nên mới gọi là vô minh phiền
não. Vô minh phiền não sinh khởi, chấp trước xen vào trong đó, rồi quý vị cứ
không ngừng vô minh, chấp trước, tức giận, phiền não, cứ thế mà luân hồi.
Vậy
làm thế nào để thoát khỏi vô minh, buông bỏ chấp trước? Muốn xuất ly Lục Đạo
thì phải khai ngộ kiến tánh. Khai ngộ kiến tánh là gì? Phải triệt để phá vỡ vô
minh, quý vị mới có thể khai ngộ kiến tánh. Làm sao để phá vỡ đây? Hãy chuyên
tâm học hỏi, tôn sư trọng đạo. Có Sư Phụ tại sao không theo Sư Phụ học cho tốt?
Có Phật Pháp tại sao không theo Phật Pháp học cho tốt? Tại sao lại gọi là
"Tam Bảo" — Phật, Pháp, Tăng? Điều này chính là để cho chúng ta biết
rằng, phải hiểu cách không để vô minh trói buộc chính mình. Cũng giống như một
người bác sĩ, nếu khoa nào quý vị cũng am tường, có phải quý vị sẽ cứu được nhiều
người hơn không? Khoa này quý vị không rành, khoa kia cũng không rành, bệnh này
chưa từng gặp, bệnh kia cũng chưa từng gặp, làm sao quý vị cứu độ chúng sanh được?
Vì vậy, quý vị sẽ bị vô minh trói buộc.
Sư
Phụ giảng Phật Pháp rất thích nêu ví dụ, Sư Phụ lại nêu thêm một ví dụ nữa. Một
cô gái tìm được một người bạn trai, khái niệm vô minh của cô ấy bắt đầu sinh khởi:
"Mình nghĩ rằng đã tìm được bạn trai thì có thể dùng tiền của anh ấy, dùng
tiền của bạn trai có phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa không? Anh ấy hẹn hò với
mình thì mình dùng tiền của anh ấy thôi." Nếu trong ruộng A-lại-da thức (tức
Bát thức điền trung) khởi lên khái niệm vô minh như vậy, và thứ vô minh này
không bị phá trừ, quý vị hãy nhớ cho kỹ, cô gái này cả đời sẽ bị người khác
khinh thường, bởi vì quý vị muốn dùng tiền của anh ta, thì anh ta sẽ ức hiếp
quý vị. Đây chính là khái niệm của vô minh. Chỉ khi cô gái ấy khai ngộ, biết rằng
"thứ tiền dựa dẫm vào người khác này, nếu mình dùng, cả đời mình có thể sẽ
bị người khác nô dịch; mình không dùng tiền của anh ấy, mình dựa vào đôi tay của
chính mình, tiền đáng là của mình thì mình nhận, tiền không đáng là của mình
thì mình không lấy", khi khái niệm vô minh này được phá trừ trong tâm quý
vị, thân tâm quý vị sẽ trong sạch, không nợ nần anh ta, anh ta sẽ tôn trọng quý
vị. Như vậy là quý vị đã phá trừ được vô minh, quý vị mới có thể triệt kiến Phật
tánh.
Vì vậy,
Sư Phụ nói với mọi người, vô minh là một nghiệp lực vô cùng đáng sợ. Quý vị hãy
xem, một người không hiểu nhưng lại tỏ ra cái gì cũng biết, người này là một
người vô cùng vô minh. Thực ra vô minh có rất nhiều loại, nói một cách đơn giản
thì có bốn loại: Kiến hoặc, Tư hoặc, Trần sa hoặc, và Vô minh hoặc. Trước đây
Sư Phụ đã giảng bài này cho các Pháp sư rồi, hôm nay vì thời gian có hạn, Sư Phụ
chỉ lấy một loại là "Kiến hoặc" ra để giảng cho quý vị. Quý vị nhìn
thấy một sự việc và sinh ra mê hoặc, đó là Kiến hoặc. Thật ra, khi quý vị khai
ngộ, chính là quý vị đã phá được Kiến hoặc. Tại sao? Vì quý vị đã nghĩ thông suốt
rồi. Cho dù lúc nhìn thấy, quý vị còn mê hoặc, nhưng khi quý vị đã nghĩ thông
suốt, quý vị khai ngộ, đó chính là đã phá được Kiến hoặc của mình. Lấy một ví dụ
đơn giản, người này là một kẻ lừa đảo, ban đầu quý vị không biết, vì mắt quý vị
nhìn thấy anh ta, quý vị cảm thấy anh ta rất tốt, đối xử với quý vị rất tốt,
trăm điều đều chiều theo ý quý vị; đến khi anh ta bị quý vị phát hiện ra vấn đề,
lúc đó quý vị khai ngộ, "Hóa ra anh ta lừa mình", Kiến hoặc của quý vị
có phải đã bị phá rồi không? Sau này khi thấy anh ta đối tốt với mình trăm bề,
quý vị cũng sẽ không tin nữa, dù rằng anh ta chưa từng đối xử tệ bạc trước mặt
quý vị, nhưng quý vị đã phá được Kiến hoặc, quý vị đã loại bỏ được sự mê hoặc từ
những gì mình nhìn thấy, đây chính là phá trừ Kiến hoặc. Cho nên, rất nhiều điều
mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật.
Được
rồi, Sư Phụ lại nêu một ví dụ đơn giản nữa. Quý vị thấy người này tại sao mỗi
ngày có xe mà không đi, cứ nhất định phải chạy bộ? Quý vị nhìn thấy anh ta,
"Có xe không lái, có xe buýt không đi, tại sao cứ phải chạy bộ?" Quý
vị thấy sự việc này có phải đã sinh ra mê hoặc không? Tại sao có xe không đi, lại
cứ chạy bộ? Khi quý vị biết được rằng, hóa ra anh ấy làm vậy để rèn luyện sức
khỏe, để cho thân thể mình khỏe mạnh, tim mạch tốt, lúc này quý vị đã hiểu ra,
đã khai ngộ, mới phá được sự mê hoặc từ những gì mình nhìn thấy. Cho nên, đừng
chấp tướng vào những gì mình thấy, bởi vì khi quý vị phá vỡ được những gì mình
thấy, quý vị sẽ không còn chấp tướng nữa. Có những người cứ khăng khăng vào những
gì mình đã thấy rành rành… Người khác bảo anh ta: "Người này là để rèn luyện
sức khỏe." "Không thể nào? Anh ta có đủ kiên nhẫn như vậy sao? Tại
sao anh ta không đi xe buýt? Rèn luyện sức khỏe lúc nào cũng được mà, tại sao mỗi
ngày cứ phải chạy theo xe?" Anh ta vẫn còn ở trong sự chấp trước. Cho nên,
phải phá bỏ Kiến hoặc của chính mình, quý vị mới có thể diệu dụng Phật Pháp.
Quý vị xem, Sư Phụ cứu người, trên khắp thế giới có biết bao nhiêu Phật tử,
tính cách mỗi người mỗi khác, suy nghĩ, hoàn cảnh văn hóa của họ đều không giống
nhau, bối cảnh xuất thân cũng khác nhau, nhưng Sư Phụ vẫn có thể dùng diệu Pháp
để tất cả mọi người cùng học Phật, đây chính là diệu dụng Phật Pháp.
Trong
giới Phật Pháp có câu "hữu sanh tức là vô sanh", câu này có nghĩa là
gì? Sanh ra chính là không sanh. Lấy ví dụ, kết hôn sinh con, con cái lại kết
hôn lại sinh con, đời đời con cháu, sanh rồi diệt, diệt rồi sanh, chính là vô
sanh. Bởi vì sanh ra rồi sẽ không còn, không còn rồi lại sẽ sanh ra. Ý niệm của
chúng ta cũng như vậy, hôm nay nghĩ muốn đối tốt với người đó, một ý niệm sinh
khởi, ngày mai lại không muốn đối tốt với họ nữa, một ý niệm lại diệt đi; hôm
nay cảm thấy người này rất xấu, ngày mai quý vị lại cảm thấy người này rất tốt.
Sanh sanh diệt diệt, diệt diệt sanh sanh, đây chính là "hữu sanh tức là vô
sanh".
Sư
Phụ nói với quý vị, khi Đức Phật nhập Niết Bàn, Ngài đã nói với chúng sanh rằng:
"Hỡi các đệ tử, Ta không rời xa các con, Ta ở ngay giữa các con." Điều
này chính là cho chúng ta biết, tinh thần của một người là vĩnh viễn không bao
giờ chết, đó chính là Niết Bàn. Đức Phật ở trong tâm chúng ta, trong giới Phật Pháp
gọi đó là "Vô Trụ Xứ Niết Bàn". Thế nào là Vô Trụ Xứ Niết Bàn? Chính
là ở ngay trong tâm của quý vị, không có một nơi chốn cố định nào, quý vị đi đến
đâu, hình bóng của Phật Đà ở ngay trên người quý vị. Giống như các vị Pháp sư vậy,
đi đến đâu, các vị cũng đặt lời Phật dạy, đặt Phật Pháp Tăng ở trong tâm, cho
nên Phật vĩnh viễn ngự trong tâm các vị, đó chính là Vô Trụ Xứ Niết Bàn. Phải
hiểu rằng Phật không nơi nào không có mặt, nơi nơi đều có, chỉ là nội tâm của
chúng sanh không trong sạch. Quý vị nói xem, có ngày nào Phật không ở đó không?
Sư Phụ hỏi quý vị, khi quý vị cãi nhau, khi đối xử không tốt với người khác, Phật
có ở đó không? Vẫn ở đó. Chỉ là lúc đó quý vị không đặt Phật ở trong tâm, cho
nên quý vị mới có nội tâm bất tịnh của thế gian, không trong sạch. Nếu nội tâm
của quý vị trong sạch, Phật sẽ luôn ở trong tâm quý vị, sẽ giúp quý vị tẩy trừ
điên đảo mộng tưởng, điên đảo vọng tưởng. Một người làm người làm việc ở thế
gian mà không thực tế, người ta sẽ nói người này là kẻ khoác lác, nói dối, là
người vọng ngữ, ỷ ngữ, ác khẩu, chính là từ đó mà ra. Quý vị đặt Phật trong
tâm, lời nói ra đều như lý như Pháp, vậy thì quý vị chắc chắn có thể thấy được
Phật, vì Phật ở trong tâm quý vị, nội tâm quý vị trong sạch, quý vị có thể nhìn
thấy vị Phật trong tâm mình bất cứ lúc nào.
Lấy
một ví dụ đơn giản — Sư Phụ rất thích nêu ví dụ — có một người mù, mắt của ông ấy
tuy không nhìn thấy người thân của mình, nhưng không có nghĩa là trong tâm ông
không có người thân ấy. Một khi mắt của ông được chữa lành, vì mắt đã sáng lại,
ông có thể nhìn thấy người thân của mình bất cứ lúc nào. Một đứa trẻ sinh ra đã
bị mù bẩm sinh, nhưng không có nghĩa là trong tâm đứa trẻ ấy không có cha,
không có mẹ. Tâm của nó rất sáng tỏ, nó có thể biết cha mẹ đang chăm sóc nó,
quan tâm nó, nó có thể cảm nhận được sự tồn tại của cha mẹ, dù không nhìn thấy,
nhưng vẫn có đó thôi. Một ngày nào đó, mắt của nó được chữa lành, nó nhìn thấy
được, vậy thì người cha, người mẹ đó chẳng phải là thường trụ trong tâm nó hay
sao? Đây chính là điều Sư Phụ muốn nói với quý vị, Phật, chúng ta hiện nay tuy
không nhìn thấy, nhưng chúng ta có thể biết Phật ở trong tâm chúng ta, hằng
ngày đang giáo dục chúng ta, đang giúp đỡ chúng ta, không có nghĩa là Phật
không ở bên cạnh chúng ta, không ở trong tâm chúng ta, chỉ là mắt chúng ta
không nhìn thấy mà thôi. Một khi chúng ta minh tâm kiến tánh, thấy được bản
tánh của mình, chúng ta sẽ thấy được Phật. Bởi vì tâm địa chúng ta trong sạch,
tu tâm thuần khiết lương thiện, dần dần chúng ta sẽ có thể thấy được vị Phật
trong tâm mình ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, đạo lý là như vậy. Cho nên, thường
thấy Phật Pháp, thường nghe Phật âm, thường nghe văn Phật Pháp, làm những việc
của Phật Pháp, nghe âm thanh của Phật Pháp, nội tâm ý niệm tư duy về đạo lý của
Phật Pháp, con người quý vị chính là đang thường hành Phật đạo, quý vị đang
tinh tấn tiến bước trên con đường của Phật mỗi ngày.
Tất
cả Pháp môn trên thế gian, bất luận là Pháp môn gì, cũng chỉ là một
"phương tiện". Quý vị dùng phương Pháp nào để có thể thấy được Phật
tánh trong tâm, có thể làm cho Phật tánh nội tâm của mình hiển hiện, thì cái
tâm tùy duyên của quý vị sẽ trở thành tâm viên dung, tâm bao dung, tâm tinh tấn.
Quý vị có thể thấy được Phật tánh nội tâm của mình bất cứ lúc nào, quý vị mới
có thể sở hữu được hết thảy các loại tâm mà Phật sở hữu, đó đều là những thiện
tâm, bao gồm cả nhẫn nhục tâm. Buông bỏ hết thảy vọng tâm, quý vị có thể chứng
đắc Bồ Đề. Một người không có vọng tâm, họ sẽ có nguyện lực; một người không có
vọng tâm, họ mới có thể tinh tấn; một người có thể dứt sạch phiền não nơi hồng
trần, người đó đã sở hữu được Bồ Đề của Phật Pháp.
Cho
nên người tu hành phải niệm niệm tu hành, mỗi một niệm đầu đều tiếp nối lòng từ
bi của Phật, ánh quang minh của Phật, "việc này mình có thể làm, việc này
mình không thể làm"; mỗi ngày đều phải "chứng đắc Bồ Đề", mỗi
ngày đều phải tiến bước trên con đường quang minh, cho nên gọi là quang minh
hành; quý vị niệm niệm tương tục, thì sẽ quang minh vô hạn. Trong khi đó, có những
người mỗi ngày đều cảm thấy rất phiền não, rất đau khổ, "Tôi không giải
thoát được, tôi rất mệt, rất mỏi, thật sự cảm thấy vô vị", đó là quý vị
đang niệm niệm tạo ra sinh tử, niệm niệm tạo ra phiền não; quý vị niệm niệm
sinh ra phiền não, thì sẽ vĩnh viễn không thể giải thoát.
Vì vậy,
hy vọng mọi người hãy buông bỏ hết thảy duyên phận, một lòng một dạ mà tu, mà
hành. Mọi người đều biết trong «Lễ Phật Đại Sám Hối Văn» có Đại Hạnh Phổ Hiền Bồ
Tát, quý vị học được Phật Pháp rồi thì phải đi hành, phải thực hành hạnh nguyện
của mình, gọi là "hạnh nguyện", quý vị mới có thể chứng đắc Phật quả.
Tâm niệm quý vị không trong sạch, quý vị nhìn cái gì cũng không trong sạch. Một
người chê bai người khác không tốt chỗ này, không tốt chỗ kia, là bởi vì tâm niệm
của chính anh ta không trong sạch, nhìn ra cái gì cũng không trong sạch. Sư Phụ
đã từng kể cho quý vị nghe một câu chuyện, một người bạn đến nhà một người bạn
thân chơi, người bạn đến chơi này mắt không được tốt lắm. Khi đến nhà bạn thân,
anh ta nhìn qua cửa sổ kính rồi nói: "Sao mà bẩn thế này! Chỗ phơi quần áo
trong sân nhà cậu bẩn kinh khủng..." Kết quả là người chủ nhà nói:
"Là vì tấm kính này bị bẩn, nên nhìn ra ngoài thứ gì cũng bẩn cả."
Câu chuyện này chính là để nói với chúng ta rằng: Tâm của quý vị bẩn, quý vị
nhìn ra ai cũng bẩn cả; quý vị chê bai người khác ai cũng không tốt, thì bản
thân quý vị cũng chẳng tốt đẹp gì; nếu tâm niệm của quý vị có tri giác (tức là
có cảm nhận), tâm niệm của quý vị chân chính, có cảm nhận, thì khi nhìn bất cứ
sự vật và con người nào, quý vị cũng sẽ có linh tri linh giác.