LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 115 – TRÁNH XA BỌT ẢNH, THƯỜNG TRỤ CHÂN
TÂM
Sư
phụ Lư Quân Hoành giảng giải Bạch Thoại Phật Pháp ngày 5/8/2020
Tâm
tịnh tức cõi Phật tịnh. Với một trái tim thanh tịnh, cõi lòng của quý vị chính
là Tịnh Độ, và Bồ Tát có thể thường trụ nơi đó. Mê hay ngộ đều tại tâm. Nếu cảnh
giới của một người bị mê hoặc thì người đó nhất định sẽ điên đảo. Cho nên, điên
đảo và mê hoặc là đi đôi với nhau.
Cảnh
giới quả thực nó là “như” và “thị”, tức là nó chân thật không hư dối. Sư Phụ hy
vọng các con hiểu rằng, có những điều “bất như” (không như thật), có những điều
“bất thị” (không phải thật). Nghĩa là, nếu quý vị không biết tướng Như Lai chân
thật, thì những việc quý vị làm và những điều quý vị hiểu chắc chắn sẽ không
chân thật. Khi đó, cái tâm mê hoặc của quý vị sẽ gây ra những vọng kiến sai lầm
trong cuộc sống. Có rất nhiều người vì hiểu sai sự vật sự việc mà hành động của
họ cũng trở nên sai lệch. Quý vị thử nghĩ xem có phải vậy không? Quý vị không
thấu hiểu người khác, phỉ báng họ, oan uổng họ, cuối cùng có phải đã đuổi hết
những người tốt đi rồi không? Chỉ khi thấu hiểu người khác, quý vị mới không có
sai lệch.
Trong
giới Phật Pháp có câu: “Trăm ngàn Pháp môn, đồng quy một tấc lòng”. Dù có bao
nhiêu Pháp môn đi nữa, thực ra cũng đều xuất phát từ “một”. “Hằng sa diệu đức,
đều tại tâm nguyên”. “Sa” là cát trong sông Hằng; “diệu” là diệu trong diệu Pháp;
“đức” là trong đạo đức. Sông và cát có phải luôn ở cùng nhau không? Nơi nào có
bờ sông, nơi đó ắt có cát phải không? “Diệu” và “đạo đức” cũng vậy. Tư duy vi
diệu chính là biểu hiện của đạo đức. Một tư duy có thể giúp ta giải thoát chính
là sở hữu đạo đức. Khi quý vị nghĩ thông suốt: “Tôi không chấp trước nữa, tôi
không còn đau khổ nữa”, người này có phải là người có đạo đức không? Tất cả đều
không tách rời và đều đến từ tâm nguyên (cội nguồn của tâm).
Giới,
Định, Tuệ sẽ làm tăng trưởng trí tuệ của quý vị. Người giữ giới, nhất định sẽ
có trí tuệ. Tư duy đúng đắn cũng là một dạng thần thông. Đôi khi có một việc
nghĩ mãi không thông, rất đau khổ, làm sao cũng không nghĩ ra, nhưng đột nhiên
lại nghĩ thông suốt, đó có phải là quý vị có thần thông không? Sau khi nghĩ
thông, quý vị liền “ha ha ha”, vui vẻ trở lại: “Không sao cả, chuyện này có
đáng gì đâu?”. Đó có phải là quý vị đã “diệu hữu” rồi không? Bởi vì quý vị đã
nghĩ thông, vì đó là chân như thực tướng, quý vị đã nhìn thấu: “Không sao cả, đừng
cãi nhau nữa, vô vị lắm, ngày mai vẫn phải sống tiếp mà”. Đó có phải là quý vị
đã hiểu được sự biến hóa của thần thông không? Bởi vì tư duy của quý vị đã thay
đổi, tinh thần của quý vị đã đổi khác, có phải là đã nghĩ thông rồi không? Nghĩ
thông rồi chẳng phải là thần thông sao? Quý vị có thể thấu hiểu đối phương,
không tranh cãi với họ nữa, không mắng chửi họ nữa, không tỏ vẻ mặt khó chịu với
họ nữa, chính là đã nghĩ thông rồi. Sư Phụ nói với các con từ góc độ tâm lý học,
một người khi trong tâm có ma, họ sẽ đặc biệt nhạy cảm, very sensitive. Khi quý
vị nói chuyện với một người như vậy, chỉ cần nét mặt có một chút nghi ngờ, một
chút không tin tưởng, hoặc một chút gì đó khiến họ cảm thấy khó xử, họ sẽ lập tức
không thèm để ý đến quý vị, họ sẽ suy nghĩ rất nhiều, họ sẽ cảm thấy quý vị
đang chế nhạo, mỉa mai, thậm chí là khinh bỉ họ.
Giúp
người là phải giúp tâm, phải “tất tự cụ túc, bất ly nhữ tâm” (tất cả đều tự đầy
đủ, không rời khỏi tâm của bạn). Quý vị muốn thành công một việc gì đó, không
thể rời khỏi cái tâm của mình. Tu tâm có cần dùng tâm không? Giúp người có cần
dùng tâm không? Quý vị làm mỗi một việc một cách nghiêm túc, có phải đều không
thể rời khỏi chân tâm của mình không? Quý vị không có chân tâm, làm sao người
khác chấp nhận sự giúp đỡ của quý vị? Những việc làm mà không dụng tâm, có việc
nào thành công được không? Vì vậy, tất cả phiền não đều đến từ tâm của quý vị,
tất cả nghiệp chướng cũng đều đến từ tâm của quý vị. Tâm có nghiệp rồi, chướng
ngại sẽ đến; tâm có phiền rồi, não nộ sẽ đến. Nhưng tâm của quý vị vốn là không
tịch, vốn là rỗng không. Vốn dĩ quý vị không có nhiều suy nghĩ, là do nhân quả
không ngừng tác động, rồi như mộng huyễn bọt ảnh, lúc ẩn lúc hiện trong tâm quý
vị. Quý vị nghĩ không thông, tâm của quý vị không thoát khỏi Tam Giới, vẫn còn
trong Ngũ Hành, thì làm sao cầu Bồ Tát được? Hy vọng mọi người hiểu rằng, giữa
người với người phải có tâm bình đẳng, đó chính là quý vị đã dụng cái tâm này.
Đối với người phải bình đẳng, đối với sự vật có thể nhìn thấu, đó chính là tâm
bình đẳng. Bất kể đối với sự vật sự việc nào, chỉ cần dùng tâm bình đẳng, dùng
tâm đồng cảm, dùng tâm cảm động, dùng tâm từ bi để giúp đỡ họ, thì tâm tâm
tương ấn, họ nhất định sẽ được quý vị cảm hóa.
Tại
sao Phật có thể cứu độ được nhiều chúng sinh như vậy? Ngài chính là để cho mỗi
chúng ta “đại đạo hư khoáng, tuyệt tư tuyệt lự” (đại đạo thì rộng lớn hư không,
dứt sạch suy nghĩ, dứt sạch lo âu). Chúng ta đừng nên suy nghĩ lung tung, đừng
cố nghĩ đến cùng. Đừng suy nghĩ lung tung, rất nhiều chuyện là do suy nghĩ mà
ra sợ hãi, do suy nghĩ mà ra đau khổ, do suy nghĩ mà ra phiền não. Hãy thể nghiệm
rằng Phật và chúng ta không có gì khác nhau, chỉ là chúng ta chưa đạt đến cảnh
giới của Phật. Khi quý vị hiểu được Phật, chẳng phải quý vị chính là Phật sao?
Cho nên Phật ở trong tâm chúng ta. Vậy, một khi Phật đã ở trong tâm, vì Phật
không có ba độc Tham-Sân-Si, nên trong tâm chúng ta phải tránh xa Tham-Sân-Si,
rời xa mọi vọng tưởng về thiện và ác. Chúng ta phải rời xa mọi vọng tưởng thiện
ác. Có gì là thiện, có gì là ác đâu? Tất cả chẳng phải đều là nhân quả sao?
“Hành trụ tọa ngọa, xúc mục ngộ duyên, tổng thị Phật chi diệu dụng” (Đi, đứng,
ngồi, nằm, mắt thấy duyên gặp, đều là diệu dụng của Phật). Hiểu được rằng: “Hôm
nay tôi đi đường cũng tốt, ngồi xuống cũng tốt, ở trong ngôi nhà này cũng tốt,
ngủ cũng tốt, tất cả đều là Phật tánh trường tồn”, cho nên trong tâm được bình
an. Gặp bất cứ chuyện gì cũng là tiếp xúc với duyên phận, rồi thì vạn sự tùy
duyên, không tranh, không giành, không đoạt với duyên phận, thì quý vị chính là
người sở hữu diệu Pháp. Diệu dụng của Phật (chính là diệu dụng của Phật tánh
trong tâm quý vị), điều đó không có gì khác biệt, tất cả đều như nhau.
“Cảnh
duyên vô hảo xú, hảo xú khởi ư tâm” (Cảnh và duyên không có tốt xấu, tốt xấu khởi
lên từ tâm). Câu kệ này nói cho chúng ta biết rằng, hoàn cảnh và duyên phận của
mỗi người không có phân biệt tốt hay xấu. Gặp một duyên không tốt thật sự, cũng
có thể chuyển hóa nó thành một duyên tốt. Người này đến gây sự với quý vị, quý
vị có thể kết bạn với họ, biến nó thành thiện duyên, đúng không? Quý vị đối xử
tốt hay không tốt với người này, là nằm ở tâm của quý vị.
Lấy
một ví dụ đơn giản: người ta mang đến cho quý vị một đứa trẻ, họ không nói cho
quý vị biết đứa trẻ này là ai, chỉ nói: “Nó sẽ thường xuyên ở cùng cô chơi, cô
chăm sóc nó nhiều một chút, chúng tôi sẽ cho cô một ít tiền phụ cấp, cô nuôi đứa
bé này lớn được không? Đứa bé này rất đáng thương.” Rồi đứa bé đó ở với quý vị.
Quý vị đối xử với nó rất tốt mỗi ngày. Cho đến một hôm, quý vị sẽ biết nó là
con của ai.
Trường
hợp khác, có người thì lại đối xử không tốt với đứa trẻ mỗi ngày. Đến khi đứa
bé lớn hơn một chút, người nhờ quý vị trông trẻ mới nói: “Cô có biết đứa bé này
là ai không? Chính là đứa con mà cô đã sinh ra, rồi lúc nhỏ cho hàng xóm kế
bên, cô không cần nó nữa.” Lúc này cảm giác của quý vị sẽ thế nào? Nếu lúc giao
đứa bé, họ đã nói cho quý vị biết đây là con của mình, liệu quý vị có đối xử với
nó như vậy không? Có phải là tâm của quý vị đang thay đổi không? Có phải là
lương tâm của quý vị đang thay đổi không?
Cho
nên “cảnh duyên vô hảo xú, hảo xú khởi ư tâm”, là tâm của quý vị đang biến đổi.
Lúc này quý vị nhìn lại đứa trẻ, dù nó có xấu xí đến đâu, quý vị cũng thấy nó
thật đáng yêu, quý vị sẽ nước mắt lưng tròng. Cho nên, tâm của con người sẽ khiến
quý vị xúc động, cảm động, sẽ khiến quý vị đau khổ, khiến quý vị Pháp hỷ, tất cả
đều nằm ở tâm. Người học Phật giỏi phải biết dập tắt cái tâm này đi, học đến một
giai đoạn nhất định rồi, thì đừng dùng cái tâm vướng bận, cái tâm ích kỷ nữa.
Hôm
nay đứa trẻ này được giao cho quý vị trông, quý vị có tâm ích kỷ: “Ôi, thật phiền
phức, lại bắt mình trông đứa trẻ này. Tuy có nhận chút tiền, nhưng mình thấy nó
thật đáng ghét, trông trẻ mệt lắm.” Quý vị phải dập tắt cái tâm này đi, dùng
tâm bình đẳng để đối xử với đứa trẻ, thì quý vị sẽ không vướng bận, sẽ không cảm
thấy có lỗi với nó.
Vọng
tình từ đâu mà đến? Tình từ đâu mà đến? Nó là hư vọng, là hư ảo. Khi yêu nhau,
ai mà không hy vọng được bạc đầu giai lão? Khi đối tốt với một người, cái tình
đó khiến ta hoàn toàn quên đi bản thân, chỉ nghĩ đến đối phương, gọi là “vong
tình” (quên mình vì tình). Còn có một chữ “vọng” khác là trong hư vọng. Bởi vì
những cái tình này sau này đều sẽ thay đổi, sẽ không còn nữa, sẽ khiến quý vị bị
tổn thương, khi đó quý vị sẽ hiểu ra rằng, từ bỏ vọng tình mới tìm thấy được
chân tình. Chân tình ở đâu? Chính là những gì chân tâm của quý vị làm, phải có
một trái tim chân thật. Phật Pháp giảng: “Đãn tức vọng duyên, tức như như Phật”,
nghĩa là, nếu quý vị có thể quên đi, diệt đi những duyên phận không nên có (tức
là diệt độ duyên phận này), thì quý vị sẽ như Phật, thường trụ Phật tánh, thường
trụ chân tâm.
“Phật
Pháp tại thế gian, bất ly thế gian giác”. Câu này có nghĩa là Phật Pháp luôn ở
trong thế gian, vấn đề là quý vị tìm nó như thế nào. Quý vị có thể tìm thấy Phật
Pháp, chính là đã sở hữu trí tuệ. Các Phật tử các con bây giờ đã tìm thấy Phật Pháp,
sở hữu Phật Pháp ở thế gian. Nếu hôm nay các con vẫn còn lặn ngụp trong duyên
phận, trong cõi hồng trần cuồn cuộn, không thoát khỏi cõi đời Ngũ Trược Ác Thế,
thì các con sẽ tiếp tục mê hoặc điên đảo trong thế gian. Đây chính là điều Phật
Pháp cho chúng ta hiểu rằng, Phật Pháp đã có sẵn ở thế gian, phải dựa vào sự
giác ngộ của quý vị ở thế gian. Vì vậy, Sư Phụ hy vọng những người học Phật hãy
nỗ lực giác ngộ, thay đổi tâm của mình, mới có thể thoát khỏi Lục Đạo.
Trong
giới Phật giáo thường có một câu gọi là “nan hành chi sự” (việc khó làm). Trên
thế gian này có rất nhiều việc vô cùng khó làm. “Nan hành chi sự”, thực ra “nan
hành” (khó làm), hễ cứ mở miệng ra là nói: “Việc này khó làm lắm, không được
đâu”, thì người này đã đang thụt lùi rồi. Bởi vì khi một người học Phật không nỗ
lực tiến lên, thì chính là đang thụt lùi. Việc đó trở thành “việc khó làm” là
do họ đã thụt lùi rồi.
Người
học Phật sở hữu tâm kiên trì (hằng tâm), đó là điều đáng quý nhất. Cho nên quý
vị xem, những người có thể theo Sư Phụ tu tâm mười mấy năm, thậm chí hai mươi,
ba mươi năm, đều có cả. Họ vô cùng đáng quý, bởi vì trong tâm họ đã sở hữu Phật
tánh. Chúng ta thường nói, phát tâm thì dễ, giữ tâm kiên trì mới khó. Trong quá
trình học Phật có rất nhiều người phát tâm, trước mặt Bồ Tát thì “Con xin hứa,
con xin hứa, con nhất định sẽ...”, nhưng cuối cùng lại không kiên trì nổi, rất
đáng tiếc. Bất kỳ người học Phật tu tâm nào, chỉ cần quý vị có tâm kiên trì,
tâm của quý vị sẽ được thanh tịnh. Quý vị chưa từng nghe câu này, Sư Phụ nói
cho quý vị biết, người có tâm kiên trì, tâm của họ có thể giữ được thanh tịnh.
Quý vị nghĩ xem, người thường xuyên giữ nhà cửa sạch sẽ, nhà của họ có sạch
không? Cho nên thường hằng sẽ dẫn đến thanh tịnh. Người có thể thanh tịnh thì
có thể nhẫn nhục, có thể giữ giới. Đối với tất cả mọi người, chỉ cần có thể thường
hằng dụng tâm, họ sẽ không biến việc tu tâm của mình thành “việc khó làm” nữa,
mà sẽ thấy “rất dễ dàng!”. Một việc gì đó, chỉ cần người ta kiên trì, người
khác sẽ nói: “Ôi, anh thật không dễ dàng, mấy chục năm trời, xem anh kiên trì
tu tốt như vậy”, nhưng đối với người có tâm kiên trì ấy, chẳng có gì là khó cả.
Sư Phụ lấy một ví dụ đơn giản, có người ngày nào cũng thích ngủ nướng, quý vị bảo
họ dậy sớm, chỉ một hôm thôi, họ có khó chịu không? Việc đó có khó làm không?
Nhưng nếu ngày nào họ cũng dậy vào giờ đó, thì đối với họ lại rất bình thường,
họ cứ thế mà thức dậy.
Hãy
phát rộng tâm kiên trì. Hôm nay Sư Phụ nói với các con, tâm kiên trì (hằng tâm)
vô cùng quan trọng. Phát rộng tâm kiên trì, có thể chiếm được chân tâm của người
khác. Thử nghĩ xem, quý vị luôn đối xử tốt với người ta, “hằng” là tâm vĩnh hằng,
“tôi ngày nào cũng đối tốt với anh ấy, tôi luôn luôn tốt với anh ấy”, có phải
quý vị sẽ chiếm được chân tâm của người khác không? Trong xã hội này, nhiều người
chống đối quý vị, tại sao họ không tin tưởng, xem thường quý vị? Vì quý vị
không có tâm kiên trì đối với họ. Quý vị lúc thì tốt với họ, lúc thì lại không
tốt, khiến người ta sợ hãi. Lúc có lợi ích thì đối xử tốt vô cùng: “Ôi, Darling
(anh yêu/em yêu)”, tốt biết bao nhiêu. Đến khi quý vị không vui, lại đối xử
không tốt với họ, người ta cảm thấy quý vị như một chiếc thuyền con trôi nổi bất
định, bảo sao người ta có thể đối tốt với quý vị? Làm sao trao cho quý vị chân
tâm được? Cho nên, chân tâm không cần phải có năng lực. Sư Phụ nói, người không
có năng lực, chỉ cần có chân tâm, chỉ cần có tâm thuần khiết, quý vị sẽ có thể
làm cho người khác cảm nhận được chân tâm và thành tâm. Vì vậy, một người có
tâm kiên trì, có tâm thuần khiết, người khác sẽ vô cùng biết ơn quý vị, ngay cả
Phật quang cũng sẽ chiếu rọi cho quý vị, và quý vị sẽ tức thời chứng được thiện
quả.