LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 77 - SUY TÍNH THIỆT HƠN LÀ CHƯỚNG NGẠI
Sư phụ Lư Quân Hoành giảng giải Bạch Thoại Phật Pháp ngày 23/05/2020“Buông đao đồ tể, lập địa thành Phật”. Buông con dao đồ tể xuống không nhất định sẽ thành Phật ngay, nhưng nếu quý vị buông được, quý vị sẽ có cơ hội thành Phật. Lão Tử từng nói: “Thận chung như thủy”, nghĩa là cẩn trọng đến cuối cùng cũng như lúc ban đầu.
“Thận chung như thủy” là để nói với các đệ tử chúng ta rằng, quý vị hãy xem mọi thứ khi vừa bắt đầu là nền tảng của cuộc đời và quý vị có thể duy trì nó cho đến tận cuối. Người có lòng quyết tâm, có tâm Kim Cang, có tâm Bồ Đề, đều là trước sau như một. Đây chính là điều Lão Tử từng nói: “Thận chung như thủy” – cẩn trọng như lúc ban đầu. Sư phụ ví dụ, một người từ nhân viên lên làm giám đốc trong một công ty, nhưng vẫn luôn khiêm tốn xem mình như một nhân viên thuở ban đầu. Vị giám đốc này cuối cùng nhất định sẽ thành công, vì anh ta đã giữ được phong thái và thái độ ban đầu của mình, giữ được bản chất của một nhân viên bình thường ngày trước, cho dù hiện tại anh ta đang ở vị trí CEO quan trọng. Vì trong tâm anh ta có những nền tảng bình dị này, anh ta sẽ hiểu được ngọn ngành trước sau, không vì thành công tạm thời ở vị trí CEO mà tự mãn, kiêu ngạo, làm choáng váng đầu óc. Đây chính là “không quên tâm ban đầu, mới có được kết quả trọn vẹn” (Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung). Một người sống trên đời, dù ở vị trí nào, cũng nên luôn giữ cái tâm như lúc khởi đầu, điều chờ đợi họ chính là thành công. Bởi vì quý vị không tự mãn, không kiêu ngạo, cảm thấy mình rất bình thường, quý vị chính là “cẩn trọng đến cuối như lúc bắt đầu, thì không việc gì thất bại” (Thận chung như thủy, tắc vô bại sự). Đây là một trong những nguyên lý căn bản mà Bồ Tát dạy chúng ta: “Không quên tâm ban đầu, mới có được kết quả trọn vẹn”.
Bây giờ Sư phụ sẽ kể cho quý vị nghe một câu chuyện được ghi chép trong《Tạp Thí Dụ Kinh》. Câu chuyện không dài nhưng rất ý nghĩa.
Ngày xưa, có một người đồ tể giết cừu đến cầu xin vua A-xà-thế: “Thưa Đại Vương, nếu vào các dịp lễ hội, có cần giết mổ bàng sanh (như cừu, bò), xin Đại Vương hãy giao cho thần.”
Quốc vương lấy làm lạ, hỏi: “Việc giết mổ thường không ai muốn làm, tại sao ngươi lại tình nguyện làm việc này?”
Người đồ tể đáp: “Thưa Đại Vương, kiếp trước tôi là một người nghèo làm nghề giết cừu để kiếm sống. Với cái nghiệp giết cừu đó, sau khi chết tôi lại được sanh lên cõi trời Tứ Thiên Vương. Sau khi hưởng hết tuổi thọ ở cõi trời, tôi chuyển sanh lại nhân gian, và lại làm nghề giết cừu. Sau khi mạng chung ở nhân gian, tôi lại được sanh lên cõi trời Đao Lợi... Cứ như vậy, tôi đã qua lại giữa trời và người sáu lần rồi. Nhờ phúc báo đó, tôi đã lần lượt hưởng thụ niềm vui vô tận ở sáu cõi trời Dục giới, vì vậy bây giờ tôi vẫn muốn làm đồ tể.”
Người đồ tể nói rằng có một kiếp ông ta giết cừu, sau đó được sanh lên cõi Tứ Thiên Vương, tức là thiên giới, được hưởng phước; sau khi thọ mạng cõi trời kết thúc, ông ta lại đầu thai xuống nhân gian và tiếp tục giết cừu; giết cừu xong, mạng chung lại được sanh lên cõi trời Đao Lợi. Người này giết cừu mà vẫn lên được cõi trời, nên tự ông ta cho rằng giết cừu là có công đức, sáu lần lên xuống, vui sướng vô tận, nên ông ta vẫn muốn làm như vậy.
Quốc vương bèn hỏi: “Vậy làm sao ngươi biết được những nhân duyên này?”
Người đồ tể đáp: “Tôi có Túc Mạng Thông.”
Sau đó, quốc vương cứ canh cánh trong lòng về chuyện này, ông quyết định đến gặp Đức Phật để hỏi cho rõ.
Đức Phật bảo quốc vương: “Quả thật ông ta có Túc Mạng Thông. Trong quá khứ, ông ta từng gặp một vị Bích Chi Phật, lúc đó ông ta đã sinh tâm hoan hỷ đối với vị Bích Chi Phật, chí tâm quán sát, ngước nhìn dung nhan, cúi xem chân Người (chí tâm đế quan, ngưỡng thị kỳ thủ, phủ sát kỳ túc).” Đức Phật giải thích với quốc vương rằng, người này quả thật có thể thấy được quá khứ của mình. Ông ta từng gặp một vị Bích Chi Phật và sinh tâm hoan hỷ đối với Ngài, thực chất là cung kính lễ bái, sinh tâm hoan hỷ tức là “tôi bái vị Phật này”, bái Ngài làm thầy. “Chí tâm quán sát” là hết lòng học hỏi theo Ngài; “ngước nhìn dung nhan” là rất sùng bái, nhìn thấy Phật ở trên cao; còn “cúi xem chân Người” là cung kính lễ bái, cúi đầu trước vị Bích Chi Phật.
“Nhờ công đức này, ông ta được luân chuyển trong sáu cõi trời Dục giới, từ cõi trời sanh xuống nhân gian mà vẫn biết được tiền kiếp (từ cõi trời đầu thai xuống nhân gian mà vẫn còn Túc Mạng Thông). Nhưng sau khi kiếp này kết thúc, ông ta sẽ đọa vào địa ngục để chịu tội giết cừu. Ra khỏi địa ngục rồi, ông ta còn phải đầu thai làm cừu để trả nợ (tức là kiếp cuối cùng sẽ làm cừu, và trước đó phải vào địa ngục chịu quả báo). Do Túc Mạng Thông của ông ta có hạn, ông ta chỉ thấy được những kiếp được sanh lên sáu cõi trời Dục giới, mà không biết được chuyện xa xưa hơn là đã từng gặp Bích Chi Phật, vì thế ông ta lầm tưởng rằng việc giết cừu là nhân để được sanh thiên.”
Nói cách khác, cái duyên bái Phật, học Phật trong quá khứ của ông ta đã quá xa xưa, ông ta không thấy được (vì Túc Mạng Thông có giới hạn, cũng như năng lực của mỗi chúng ta có lớn có nhỏ). Ông ta chỉ thấy được việc mình sanh lên cõi trời Dục giới, không thấy được việc từng gặp Bích Chi Phật để tu học. Ông ta chỉ thấy mình ở trên trời, rồi xuống nhân gian, ở nhân gian giết cừu, rồi lại về trời... Thực chất là do phước báo của ông ta chưa hưởng hết. Đó là vì ông ta không biết cái nhân thật sự. Đức Phật đã giải thích như vậy.
Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng, nếu dùng thần thông thông thường để tìm hiểu nhân quả, chúng ta chỉ có thể hiểu biết nửa vời, thậm chí có thể còn đáng sợ hơn cả những người hoàn toàn không hiểu nhân quả. Nhiều người hiểu biết nhân quả một cách phiến diện. Có người nói: “Ồ, tôi từng thấy một kiếp của bạn là Bồ Tát trên trời.” Thế là quý vị liền cho rằng mình là Bồ Tát, rồi sinh tâm cống cao ngã mạn. Quý vị đâu biết mình là Bồ Tát từ bao nhiêu kiếp trước, có thể đã qua bao nhiêu vòng luân hồi rồi, quý vị phải xem lại bản thân mình bây giờ. Đây chính là hiểu biết nửa vời, nên còn đáng sợ hơn người hoàn toàn không hiểu nhân quả. Vì quý vị biết một chút nhân quả... giống như người đồ tể kia, quy luật nhân quả mà ông ta biết hoàn toàn sai lệch, ông ta tưởng rằng giết cừu là có thể lên trời. Nếu giết cừu có thể sanh thiên, vậy chẳng phải nhiều người đồ tể còn dễ dàng được hưởng phước, lên trời hơn những người tu hành thiện pháp hay sao? Sự thật hoàn toàn không phải vậy. Ông ta đã không thấy được thiện nhân mà mình đã gieo từ trước. Sư phụ đưa một ví dụ ở nhân gian cho quý vị nghe: Có một người làm việc ở cấp cao trong một tập đoàn lớn. Anh ta được điều đến một đơn vị khác làm việc, ở đó anh ta phạm lỗi – làm việc không tốt, nhưng kết quả là anh ta vẫn được giao một chức vụ lãnh đạo, hoặc làm một ông chủ nhỏ. Nhiều người sẽ thắc mắc: “Tại sao? Anh ta phạm lỗi mà vẫn được làm lãnh đạo?” Đó là vì quý vị không biết thân thế trước đây của anh ta, anh ta vốn là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, nên dù bị điều đến một nhà xưởng nhỏ (tức là đang chịu báo ứng), anh ta vẫn ở vị trí cao hơn những người không có tu hành.
Đây là điều Sư phụ muốn nói với quý vị, người bình thường không thể thấy được nhân quả một cách toàn diện, nhiều nhất cũng chỉ thấy được một vài phân đoạn của nó. Ví dụ, thế gian có người nói: “Người bất hiếu sẽ bị trời đánh sét đánh.” Vậy mà có rất nhiều người bất hiếu đến nay vẫn chưa bị sét đánh, trời cũng chưa đánh họ, thế thì quý vị cho rằng họ là người hiếu thuận ư? Có người bị sét đánh không? Có, người bị trời đánh sét đánh là có. Nhưng có nhiều người bị co giật, bị ung thư, mắc đủ loại ung thư quái ác không thể chữa khỏi, cái báo ứng kéo họ xuống đó chẳng phải cũng giống như bị trời đánh sét đánh hay sao? Quý vị không thể nói một cách phiến diện rằng bất hiếu thì sẽ bị trời đánh sét đánh. Đây là điều Bồ Tát dạy chúng ta, nhân quả mà quý vị biết chỉ là một mảnh ghép mà thôi.
Chúng ta phải luôn hiểu rằng, đôi khi nhiều người thích cầu thần bói toán, hỏi về tương lai, hỏi hiện tại nên làm gì. Nếu người mà quý vị hỏi có địa vị hay năng lực tâm linh hạn chế, họ chỉ nói cho quý vị một phần mà họ thấy được. Nếu quý vị tin đó là sự thật, quý vị sẽ xem cái giới hạn đó là chân lý, cuối cùng chính họ bị hại mà quý vị cũng bị hại. Đây chính là câu chuyện hôm nay, người đồ tể vì có Túc Mạng Thông, thấy được quá khứ của mình, liền tưởng rằng giết cừu có thể lên trời. Quý vị nói xem ông ta có ngu muội không? Ông ta đã không thấy được quá khứ mình từng cung kính lễ bái dưới chân Phật.
Qua câu chuyện này, Đức Phật nhắc nhở chúng ta, người học Phật không nên tùy tiện tin vào những lời nói càn nói bậy về nhân quả của người thường. Chính chúng ta cũng không nên tự phán xét nhân quả, đừng nói rằng “cái này chắc chắn đúng, cái kia chắc chắn sai”, “làm thế này sẽ thế này, làm thế kia sẽ thế kia” – như vậy là quý vị quá võ đoán. Như Sư phụ vừa nói: “Bất hiếu bị trời đánh sét đánh”, thật sự bị sét đánh chết có bao nhiêu người? Nhiều người đối xử rất tệ với cha mẹ, thậm chí giết cha giết mẹ, phạm tội ngũ nghịch đại ác, nhiều người trong số họ chết một cách tức tưởi – bị xe cán hoặc gặp tai nạn xe cộ – quý vị không thể nói một cách phiến diện rằng cứ phải đợi họ bị trời đánh sét đánh. Vì vậy, ngay cả người có thần thông cũng không thể tùy tiện nói về nhân quả. Nhiều người biết một chút về quá khứ của mình rồi huênh hoang, nói đùa, như vậy là không được. Người bình thường lại càng phải cẩn thận hơn nữa.
Người học Phật chúng ta chính là phải biết nhân hiểu quả, giữ gìn giới luật cho tốt. Quý vị hiểu được quá khứ của mình thì càng phải nỗ lực tu hành cho tương lai. Vì biết nhân quả, quý vị càng phải biết nhân hiểu quả, càng phải kính sợ nhân quả, có sợ hãi thì mới không đi sai đường. Mong rằng mọi người nhất định phải học Phật thật tốt, tu tâm thật tốt, phải biết rằng nhân quả tơ hào không sai. Nghiệp chướng của chúng ta như những con cá mập, luôn rình rập cắn xé chúng ta, dù quý vị có bơi cũng không thoát được. Vì vậy, không gieo nhân thì sẽ không gặt quả.
Thế nên, hy vọng mọi người cái gì cần buông thì hãy buông. Ở nhân gian, càng không buông bỏ được thì càng dễ mất đi. Hãy nhớ, càng muốn nắm chặt, nó càng biến mất nhanh; càng muốn sở hữu, nó lại thường không thuộc về mình; càng muốn nắm chắc, nó lại thường đã vuột mất. Quý vị muốn nắm chắc việc này, thì việc này đã không còn là của quý vị nữa. Càng xem trọng, càng không có được (quý vị hãy nghĩ xem, trong cơ quan có rất nhiều người như vậy, “Tôi chỉ muốn làm trưởng khoa này, trưởng phòng này”, ra sức nói với cấp trên “Tôi muốn làm, tôi muốn làm”, cuối cùng lại không được giao vị trí đó); ở đời càng để tâm đến điều gì, đôi khi lại càng không nắm bắt được. Đó chính là điều chúng ta thường nói: “Vô tình cắm liễu liễu xanh um, hữu tâm trồng hoa hoa chẳng nở.”
Đời người luôn cho rằng thỏa mãn những dục vọng không bao giờ dứt là đúng. Thực ra, chúng ta không thể mãi mãi có những dục vọng vô tận: “tôi muốn cái này, tôi muốn cái kia”, rồi cứ mải miết theo đuổi, suy tính thiệt hơn. Mất đi thì đau khổ khóc lóc; có được thì lại vui mừng khôn xiết, đó gọi là lo được lo mất (suy tính thiệt hơn). Chỉ khi biết buông bỏ, chúng ta mới có thể nắm bắt được hiện tại.
Vì vậy, Sư phụ hy vọng rằng thay vì oán trách bóng tối, quý vị hãy tự thắp lên ngọn đèn sáng trong tâm mình để soi rọi bóng tối. Làm người đừng nóng nảy, đừng oán thán, đừng để bản thân hễ động một chút là không nhẫn nhục, không tinh tấn được, như vậy trí tuệ sẽ rời xa quý vị. Nhất định phải để cho tâm mình tĩnh lặng lại, mới có thể nghe được từng nhịp đập của con tim. Hãy quản lý tốt cái tâm và cái niệm của mình, quý vị sẽ được thanh tịnh vô vi, dần dần thoát khỏi những phiền não của thế gian. Tu tâm như vậy mới gọi là tu hành tinh tấn.
Được rồi, bài giảng hôm nay đến đây là hết. Hẹn gặp lại quý vị trong chương trình lần sau. Cảm ơn đại chúng.