LỜI MỞ ĐẦU
Để đạt được những hiệu quả nhất định, trước khi đọc Bạch Thoại Phật Pháp nên đọc lời cầu nguyện dưới đây:
“Cảm tạ Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát. Xin gia trì cho đệ tử __(họ tên) để con đọc và hiểu được nội dung của Bạch Thoại Phật Pháp, để năng lượng của Bạch Thoại Phật Pháp gia trì bổn tánh của con, phù hộ cho con khai sáng trí tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, mọi điều kiết tường. Con xin cảm tạ Bồ Tát”.
Tập 107 – CHỨNG THỰC THỰC TƯỚNG, DIỆU DỤNG
CÁC TƯỚNG
Sư
phụ Lư Quân Hoành giảng giải Bạch Thoại Phật Pháp ngày 15/07/2020
Mỗi
ngày tâm phải vô sở trụ, thì tâm của quý vị nơi nơi đều là Tịnh độ. Tâm của quý
vị chỉ cần trụ vào một chỗ, bất kể nơi nào quý vị đang ở trong cõi nhân gian
này, vì nó là cõi hồng trần, thì dần dần trong tâm sẽ có mảnh đất ô trược. Cho
nên, người không quên được quá khứ thì trong tâm sẽ có sự ô trược. Rất nhiều
người không thể quên được, rất nhiều bài hát cũng là về sự không thể quên, như
"Đừng quên em" v.v., thì tâm của quý vị làm sao thanh tịnh được? Khi
quý vị ngày ngày không quên được quá khứ, khi quý vị không quên được người khác
đối tốt với mình, cũng không quên được người khác đã từng làm tổn thương mình,
tất cả đều sẽ gây trở ngại cho sự tịch tĩnh của quý vị. Một người đau khổ làm
sao có thể tĩnh lặng được? Nếu trong cõi hồng trần cuồn cuộn này mà quý vị có
thể buông bỏ được những điều đó, thì quý vị chính là Phật A Di Đà. Phải luôn
luôn xua tan những vọng niệm này, phải chứng ngộ được thực tướng. Người sĩ diện
hão sẽ không có quả báo tốt đẹp.
“Diệu
dụng các tướng”, chính là dùng tướng Như Lai chân thật để ấn chứng Phật tướng
trong nội tâm của mình; đối với nhân gian thì phải nhìn thấu, xem thấu, nhưng
phải đối đãi một cách thiện lành, phải diệu dụng, đó chính là Thiền môn quan.
Có thể dùng trí huệ để nhìn nhận mọi sự trên thế gian này thì sẽ sở hữu một loại
trí huệ vượt trên những phiền não, chướng ngại của cõi phàm trần thông thường.
Tụng kinh cũng tương tự, là phải niệm những kinh văn này vào trong Thức thứ tám
của mình. Khi hạt giống này chín muồi, quý vị có thể vãng sanh Tây Phương Cực Lạc
thế giới. Người tụng kinh có thể niệm thành tựu, ấy là thành công. Cho nên, tụng
kinh phải niệm ra được hạt giống Phật, làm người phải làm ra bậc Thánh nhân, học
Phật phải làm ra được, học ra được nguyện lực của Phật, rồi sau đó mới có thể sản
sinh ra nguyện lực, mới có thể dùng nguyện lực đó để chiến thắng mọi phiền não ở
nhân gian, cuối cùng mới có thể trở thành Phật sống tại thế.
Hôm
nay Sư phụ nhận được một lá thư sám hối của một người đệ tử. Người đệ tử này
nói rằng, hôm qua vô tình đọc được một bài viết về việc Phật Đà dạy con, anh ấy
nói: "Con đột nhiên phát hiện, thì ra Sư phụ dạy dỗ chúng con cũng dùng
phương Pháp giống như Phật Đà. Đối với huệ mạng của chúng con, Sư phụ vô cùng
coi trọng; đối với tật xấu của chúng con, Sư phụ vô cùng căm ghét; đối với cuộc
sống của chúng con, Sư phụ quan tâm lo lắng; tùy người mà dạy dỗ, vừa có tiếng
rống của sư tử, lại vừa có lời khuyên răn từ tốn, dạy chúng con phải chân tu thực
tu, không được cống cao ngã mạn." Anh ấy nói đã đọc được một câu chuyện về
việc Phật Đà dạy dỗ con của Ngài là La Hầu La. Hôm nay, Sư phụ sẽ kể cho quý vị
nghe một câu chuyện, chính là chuyện Phật Đà đã dạy dỗ con của Ngài là La Hầu
La như thế nào. Thực ra, chúng ta đều là con của Phật, chúng ta đều phải tiếp
nhận sự giáo dục.
Trong
"Kinh Giáo giới La Hầu La" có ghi lại một điển cố về việc Phật Đà đã
khéo léo, phương tiện dạy dỗ La Hầu La sửa đổi lỗi lầm. Khi La Hầu La bắt đầu
tu hành, vì còn nhỏ, khá nghịch ngợm, nên việc học Pháp trì Giới có chỗ lơ là,
do đó đã bị cha mình là Phật Đà quở trách. Trong kinh này, đối với thói quen
thích nói dối của La Hầu La, Phật Đà đã dùng một phép ẩn dụ. Điều này được nói
đến trong phẩm thứ hai của "Kinh Tương Ưng Bộ", chính là giải thích
cho vị Sa-di nhỏ về bản tính vô thường của thế sự. Sư phụ thấy bài viết mà người
đệ tử này chọn rất hay, nên hôm nay Sư phụ sẽ kể cho đại chúng nghe. Vốn dĩ tôi
đã chuẩn bị một câu chuyện khác của Phật Đà, nhưng hôm nay sẽ kể cho quý vị câu
chuyện này, nó gần gũi hơn với cuộc sống của chúng ta. Sư phụ cũng đang tuân
theo lời dạy của Phật Đà để giáo dục các con như vậy.
Một
hôm, Phật Đà bảo con trai mình là La Hầu La bưng một chậu nước lớn để rửa chân
cho Ngài. Sau khi rửa xong, Phật hỏi: "Con ơi, nước này có uống được
không?"
La Hầu
La nói: "Nước đã rửa chân không sạch, không thể uống được."
Phật
nói: "Con có biết không? Con cũng giống như chậu nước rửa chân này. Nước vốn
rất thanh tịnh, sau khi rửa chân thì trở nên rất bẩn. Ví như con vốn là hoàng
tôn của dòng dõi quý tộc, nay đã xa rời vinh hoa phú quý hư giả của thế gian,
xuất gia làm Sa-môn, lại không tinh tấn tu đạo, không thanh tịnh thân tâm,
không giữ gìn lời nói, suốt ngày nói đùa lừa gạt người khác, khiến cho những cấu
bẩn của tam độc lấp đầy tâm con, cũng giống như nước thanh tịnh đã bị dính bẩn
vậy!" Phật Đà chưa bao giờ dùng giọng nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với
La Hầu La. La Hầu La cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Phật Đà. Phật Đà bảo La Hầu
La đem nước đi đổ, lúc này cậu mới dám nhúc nhích.
Khi
La Hầu La đổ nước xong quay về, Phật Đà lại hỏi: "Cái chậu này có thể dùng
để đựng cơm, vo gạo, rửa rau được không?"
La Hầu
La nói: "Chậu rửa chân không thể dùng để đựng cơm ăn, vì bên trong chậu
không sạch, có vết bẩn dính vào, nên không thể đựng đồ ăn."
Phật
nói: "Con chính là giống như cái chậu này. Con tuy đã xuất gia làm Sa-môn,
nhưng không tu Giới Định Tuệ, không thanh tịnh Thân Khẩu Ý, khắp người đầy rẫy
những cấu uế không thật, thì làm sao trí huệ thánh khiết quang minh, làm sao tư
lương của Đại đạo có thể chứa được vào trong tâm con?" Phật Đà nói xong,
Ngài dùng chân đá nhẹ vào cái chậu, chậu lăn tròn. La Hầu La trông rất sợ hãi.
Phật
Đà hỏi: "La Hầu La! Con có sợ ta đá hỏng cái chậu này không?"
La Hầu
La nói: "Thưa Phật Đà, không ạ! Chậu rửa chân là vật dụng thô sơ, hỏng rồi
cũng không sao."
Phật
Đà nói với cậu: "La Hầu La! Con cũng giống như cái chậu này, sẽ không được
mọi người kính trọng và yêu thương. Con xuất gia làm Sa-môn, không giữ gìn oai
nghi, nói năng bông đùa vọng ngữ, tự cam chịu sa đọa, tự mình hạ tiện. Kết quả
này sẽ khiến không ai yêu thương, trân trọng con cả, cho đến lúc mạng chung
cũng không thể giác ngộ, con sẽ ở trong mê mà lại càng thêm mê!"
La Hầu
La toàn thân toát mồ hôi, hổ thẹn không biết giấu mình vào đâu, cậu phát thệ rằng
sau này nhất định sẽ thay đổi tâm tính của mình: "Con tuyệt đối không thể
tự cam chịu sa đọa."
Câu
chuyện này muốn nói với chúng ta rằng, đối với những tật xấu của các đệ tử, một
người Sư phụ phải quản lý nghiêm khắc. Nếu không quản lý tốt những tật xấu của
đệ tử, đó chính là dung túng, là đang làm hại họ, là đang nhìn họ tự sa đọa để
người khác coi thường. Cho nên phải am hiểu bản thân, tự mình phải hiểu mình,
phải hàng phục tự ngã, phải thay đổi tự ngã, nếu không thì làm sao nói đến chuyện
thay đổi người khác. Học Phật là một lời cam kết với Phật tâm và thiện tâm của
chính mình, không phải làm cho người khác xem. Rất nhiều người cả đời tu giả,
có ích lợi gì? Cho nên muốn hiểu một người, muốn người đó tu tâm, trước tiên phải
xem xuất phát điểm và mục đích của họ có tương hợp với nhau không. Rất nhiều
người học Phật chúng ta, xuất phát điểm chỉ là để cho người bệnh trong nhà được
khỏe mạnh, chỉ với xuất phát điểm đó thôi, đến khi cầu cho người nhà khỏe rồi,
họ liền không tu nữa. Người có trí huệ chân chính, hôm nay học Phật không chỉ để
giúp đỡ người nhà, không chỉ để cầu cho bản thân được thuận lợi, tiêu trừ nhiều
phiền não ở nhân gian, mà mục đích thực sự là để siêu thoát lục đạo, có thể một
đời tu thành. Nếu mục đích của quý vị và tâm nguyện cuối cùng của quý vị tương
hợp, thì người đó rất dễ có được kết quả trọn vẹn, rất dễ không quên tâm ban đầu.
Đây là điều Sư phụ nói với các con, phải hiểu, phải xem xét xuất phát điểm và mục
đích của họ, quý vị sẽ biết họ có thật tâm hay không.
Có một
câu thơ rằng: "Ngàn trăm năm nay một bát canh, Oán sâu như biển hận khó
tan; Muốn biết đao binh kiếp trên đời, Hãy nghe lò mổ tiếng nửa đêm." Rất
nhiều người suốt ngày oán trách: "Tại sao tôi không may mắn? Tại sao sức
khỏe tôi không tốt? Tại sao tôi bất hạnh, không hạnh phúc đến thế? Tại sao tôi
tai họa dồn dập?" Quý vị hãy xem lại xem mình đã tích lũy bao nhiêu nghiệp
sát từ nhiều kiếp, đời này quý vị đã ăn bao nhiêu sinh vật sống, tất cả những
điều này đều là một loại quả báo.
Cho
nên, học Phật phải có quan điểm tu hành đúng đắn mới có thể khai mở trí huệ vốn
có bên trong. Có những Phật tử trước khi học Phật cảm thấy mình rất vui vẻ;
nhưng sau khi học Phật, dần dần lại cảm thấy mình bị ràng buộc, cảm thấy rất
đau khổ, còn khiến người nhà phải đau khổ theo. Có những cư sĩ tại gia, có tâm
học Phật là một điều tốt, nhưng phải nhận thức rõ mình học Phật vì điều gì. Là
vì muốn hạnh phúc vĩnh viễn, vĩnh viễn thoát khỏi khổ đau, chứ không phải sở hữu
hạnh phúc nhất thời. Bởi vì trước khi học Phật, dù có hạnh phúc cũng chỉ là tạm
thời; nhưng sau khi học Phật rồi, hạnh phúc của chúng ta là vĩnh viễn. Đó chính
là sự khác biệt của việc tu hành.
Vì vậy,
người chân tu thay đổi từ sâu trong nội tâm; còn người tu giả, tu vì một mục
đích nào đó, họ chỉ dùng một phương Pháp nào đó, hoặc một lý niệm nào đó, để
thay đổi bản thân một chút trong quá trình học Phật. Cho nên muốn tu tâm, mỗi
ngày phải dành rất nhiều thời gian để niệm Phật, lạy Phật, tụng kinh, bao gồm cả
việc tự mình cộng tu, làm việc thiện hoặc các công khóa liên quan đến tu hành,
đó là những việc người học Phật chúng ta nên làm. Mỗi ngày tinh tấn sẽ khiến
quý vị tiến bộ, mỗi ngày biếng trễ sẽ khiến quý vị đánh mất bản tính.
Hy vọng
mọi người hãy tinh tấn học Phật, nỗ lực thay đổi, chân tu thực tu, tiến nhập
vào trí huệ Như Lai, dùng trí huệ của Như Lai để giúp mình một đời tu thành,
vĩnh đoạn luân hồi.
Được
rồi, hôm nay tôi chia sẻ với quý vị đến đây. Hẹn gặp lại trong chương trình lần
sau. Xin cảm ơn quý vị